Câu chuyện “Một Người Bạn Thuở Trẻ” của Alice Munro viết năm 1990, pha trộn giữa bài điếu văn và chuyện ngồi lê đôi mách. Người kể chuyện (không có tên) hồi tưởng về mẹ quá cố của mình và căn bệnh đã cướp đi giọng nói, khuôn mặt, rồi cuối cùng là cả mạng sống của bà. Người kể chuyện nhớ lại câu chuyện về một người bạn thân thiết của mẹ mình trước khi bà kết hôn; đó là Flora Grieves, một người phụ nữ sùng đạo, khiêm nhường, bao dung, và gần như được thánh hoá.
Câu chuyện về Flora bao gồm niềm tin tôn giáo cuồng nhiệt, sự phản bội của người yêu (hai lần), một cuộc đời tận tâm phục vụ người em gái ngày càng ốm yếu, và lòng tận tụy kiên định với gia đình. Mặc dù người kể chuyện và mẹ cô có những quan điểm khác nhau về cuộc đời đầy biến cố của Flora, nhưng trọng tâm của người kể chuyện lại là sự kính trọng và ngưỡng mộ mà mẹ cô dành cho Flora.
Điều này dẫn dắt cô suy ngẫm về những quan điểm khác nhau giữa các thế hệ phụ nữ về vai trò của họ trong xã hội, trong gia đình, mối quan hệ với tình dục và đàn ông, và làm thế nào để vượt qua tất cả những điều đó một cách “đúng đắn”. Người đọc hiểu được tình yêu và nỗi đau buồn của người kể chuyện dành cho mẹ mình, và tình yêu và nỗi đau buồn của mẹ cô dành cho Flora. Dù trải qua bao nhiêu thay đổi - yếu tố duy nhất không thay đổi là tình yêu thầm lặng và bền bỉ giữa những người phụ nữ với nhau.
Câu chuyện này sẽ chạm đến trái tim bất cứ ai từng đau buồn vì mất mát một người phụ nữ - khi sắp đến ngày giỗ của mẹ tôi, thật khó để không nghĩ rằng câu chuyện này đến với tôi đúng vào lúc tôi cần nghe nhất. Miêu tả ban đầu về giấc mơ của người kể chuyện về mẹ cô, người đã được giải thoát khỏi căn bệnh đã giết chết bà và tràn đầy sự tha thứ thanh thản cho những cảm giác tội lỗi của chính người kể chuyện, là điều mà có lẽ tôi cũng từng nghĩ đến. Con nhớ mẹ.
Câu nói đáng nhớ: “Mẹ hay xuất hiện trong giấc mơ của con, và dù chi tiết trong giấc mơ khác nhau, nhưng sự ngạc nhiên trong đó luôn giống nhau. Giấc mơ đã dừng lại, có lẽ vì nó quá rõ ràng trong hy vọng, quá dễ dàng trong sự tha thứ”.