Trang thông tin tổng hợp
Trang thông tin tổng hợp
  • Công Nghệ
  • Ẩm Thực
  • Kinh Nghiệm Sống
  • Du Lịch
  • Hình Ảnh Đẹp
  • Làm Đẹp
  • Phòng Thủy
  • Xe Đẹp
  • Du Học
Công Nghệ Ẩm Thực Kinh Nghiệm Sống Du Lịch Hình Ảnh Đẹp Làm Đẹp Phòng Thủy Xe Đẹp Du Học
  1. Trang chủ
  2. tiếng việt
Mục Lục

Tuyển tập 101+ truyện cười dân gian hay, hài hước, ý nghĩa

avatar
Katan
02:56 05/10/2025
Theo dõi trên

Mục Lục

Truyện cười dân gian không chỉ mang lại tiếng cười sảng khoái mà còn ẩn chứa những bài học sâu sắc về cách sống, cách ứng xử của cha ông. Với lối kể dí dỏm, hóm hỉnh, những câu chuyện này vừa giải trí vừa giúp trẻ rèn luyện tư duy, trí nhớ và cảm nhận được nét đẹp của văn hóa dân gian Việt Nam. Cùng AVAKids khám phá ngay nhé!

1Lợn cưới áo mới

Có anh tính hay khoe của. Một hôm, may được cái áo mới, liền đem ra mặc, rồi đứng hóng ở cửa, đợi có ai đi qua người ta khen.

Đứng mãi từ sáng đến chiều chả thấy ai hỏi cả, anh ta tức lắm.

Đang tức tối, chợt thấy một anh, tính cũng hay khoe, tất tưởi chạy đến hỏi to:

- Bác có thấy con lợn cưới của tôi chạy qua đây không?

Anh kia liền giơ ngay vạt áo ra, bảo:

- Từ lúc tôi mặc cái áo mới này, tôi chẳng thấy con lợn nào chạy qua đây cả!

2Treo biển

Ở một cửa hàng bán cá làm cái biển, đề mấy chữ to tướng: ”Ở đây có bán cá tươi” .

Vừa treo biển lên, có người qua đường xem, cười bảo:

- Nhà này xưa nay quen bán cá ươn hay sao mà bây giờ lại phải đề biển là “bán cá tươi”?

Chủ cửa hàng nghe nói thế, xóa ngay chữ “tươi” đi.

Hôm sau, có người khác đến mua cá, cũng nhìn lên biển, cười bảo:

- Người ta chẳng nhẽ đến hàng hoa mua cá hay sao mà phải đề là “ở đây”!

Chủ cửa hàng nghe nói, bỏ ngay hai chữ “ở đây” đi.

Cách vài hôm lại có một người khác đến mua cá, cũng nhìn lên biển, cười bảo:

- Ở đây chẳng bán cá thì bầy cá ra để khoe hay sao mà phải đề là “có bán”?

Chủ cửa hàng nghe nói, lại bỏ ngay hai chữ “có bán” đi. Thành ra treo trên biển chỉ còn mỗi một chữ “cá”. Anh ta nghĩ bụng chắc từ bây giờ không còn ai bắt bẻ [3] gì nữa.

Vài hôm sau, người láng giềng sang chơi, nhìn lên biển, nói:

- Ôi dào, chưa đi đến đầu phố đã ngửi thấy mùi tanh. Đến gần nhà thấy đầy những cá, ai chẳng biết là bán cá mà còn phải đề biển làm gì?

Thế là nhà hàng cất luôn nốt cái biển đi.

3Mua kính

Anh nọ dốt đặc cán mai, thấy các ông già bà cả mang kính xem sách, bắt chước ra chợ hỏi mua một đôi. Vào hiệu, bảo chủ hiệu lấy ra cho anh ta chọn. Anh ta đeo kính vào, lấy cuốn lịch đem theo ra xem, xem xong lại bảo chủ hiệu cho chọn đôi khác. Chủ hiệu chiều ý, chọn cho anh ta năm sáu đôi, nhưng đôi nào anh ta cũng không ưng ý. Chủ hiệu bèn chọn một đôi tốt nhất trong hiệu đưa ra. Anh ta đeo vào, lại lấy cuốn lịch ra xem, vẫn lắc đầu chê xấu. Chủ hiệu lấy làm lạ, liếc thấy anh ta cầm cuốn lịch ngược mà xem, sinh nghi, liền hỏi:

- Sao đôi nào ông cũng chê xấu cả?

Anh ta đáp:

- Xấu thì bảo xấu chứ sao! Kính tốt thì tôi đã xem chữ được rồi!

Chủ hiệu nói:

- Hay là ông không biết chữ?

Anh ta đáp:

- Biết chữ thì đã không cần mua kính!

4Hai quan đấy!

Lão quan nọ có tính nịnh vợ. Lão ra lệnh hễ ai gặp cũng phải chào: “Lạy hai quan ạ!”.

Có chú bé giả vờ hoàn toàn chẳng hay gì về cái lệnh ấy. Thấy vợ quan đi cạnh quan, chú bế chó, đi sát vào.

Gặp ai đi qua, chú gào to:

- Hai quan đấy!

Quan thấy chú bé có ý xỏ mình, quát:

- Mày dám láo hử?

Chú chỉ vào chó:

- Dạ bẩm, chó hai quan, chó đáng giá hai quan, thật đấy ạ!

5Diệu kế

Một quan võ có tính sợ vợ. Một hôm, đang cầm cự với giặc ở biên thùy, bỗng nghe tin mật báo là phu nhân đang ở sau lưng xốc tới để hỏi tội quan về việc quan đem nàng hầu đi theo, quan bèn triệu ban tham mưu lại vấn kế.

Kẻ đưa kế này, người bày mưu nọ, quan đều thấy không ổn. Bỗng một viên quân sư, vốn dòng râu quặp, tiến lại tâu rằng:

- Trước mặt, địch quân như gió bão, sau lưng phu quân như nước lũ. Song lọt vào tay giặc không nguy bằng lọt vào tay phu nhân. Chỉ có nước tướng quân hàng giặc, để thoát khỏi tay phu nhân là hay hơn cả.

Quan vỗ đùi khen:

- Diệu kế! Tuyệt diệu kế!

6Bẩm chó cả

Nhà nọ thấy quan lại tham nhũng, trong lòng rất khinh. Một hôm, các quan đến nhà chơi, trong số đó có cả mấy bạn đồng song thuở trước. Ông ta bảo người nhà dọn rượu thết.Người nhà bưng mâm lên, ông ta đứng dậy thưa:- Chả mấy khi rồng đến nhà tôm, các ngài có bụng yêu nhà nho thanh bạch đến chơi, có chén rượu nhạt xin các ngài chiếu cố cho.Các quan cầm đũa, bấp mấy món. Các quan ăn thấy ngon miệng, liền khề khà hỏi: đây đĩa gì, kia bát gì...Nhà nho thong thả nói:- Ðây là chó, kia cũng là chó, bẩm toàn chó cả.

7Mất trộm bò

Một người vừa mới tậu được con bò. Tối đi ngủ, anh ta đã chốt chuồng bò cẩn thận rồi lại đặt cái chõng ngay giữa lối ra vào mà nằm ngủ. Ấy thế mà ban đêm, kẻ trộm vẫn vào dắt mất bò của anh ta. Xót ruột, anh ta trình quan:- Bẩm quan, chắc là chúng nó dắt bò chui qua chõng con nằm mà đi ra.Quan nghe nói vô lý quả bật cười:- Con bò chứ có phải con chó, con mèo đâu mà chui qua gầm chõng!- Dạ, bẩm quan, thế thì chúng nó dắt bò của con đi lối nào? Sáng dậy cái chõng con nằm vẫn để y nguyên ở chỗ cũ chắn lối ra vào kia mà!- Ðồ ngốc! Mày ngủ say, chúng nó khiêng chõng mày nằm ra một bên, dắt bò ra rồi lại khiêng về chỗ cũ...Người kia như vỡ lẽ, nói:- À, thế ra quan thông đồng với bọn trộm, nên mới tỏ tường được như thế chứ!

8Quan lớn mua vàng

Theo lệ ngày xưa, ai làm quan thì mua món gì cũng chỉ phải trả nửa giá tiền, trừ mua vàng phải trả đủ.Một ông quan nọ vừa đến nhậm chứa, bảo hiệu vàng đem hai lạng đến bán cho ngài. Chủ hiệu vàng nghe tiếng quan dữ như cọp, mói bẩm:- Vàng mỗi lạng thực giá sáu chục đồng, song quan lớn thì trả một nửa cũng được.Quan cầm hai lạng vàng xem, rồi ung dung bỏ một lạng vào túi. Chủ hiệu tưởng quan chỉ mua có một lạng, còn lạng kia trả lại, nên khi quan vào nhà trong, anh ta vẫn đứng đấy đợi trả tiền. Hồi lâu quan ra, thấy vậy mới hỏi:- Mua bán xong rồi, còn đứng đấy làm gì?Chủ hiệu vàng đáp:

- Con chờ quan lớn trả tiền cho.Quan bảo:

- Tiền trả rồi, còn đòi gì nữa?Chủ hiệu vàng đáp:

- Hai lạng, quan trả lại một lạng, lấy một lạng.Quan nổi giận:- Nhà ngươi lạ thật! Nhà ngươi bảo ta trả một nửa cũng được. Ta mua hai lạng, nhưng chỉ lấy một, trả lại một chẳng phải là đã trả một nửa là gì!

9Dân dần quan

Có hai anh lính hầu hạ quan lâu ngay, thấy quan đã ác lại hay ăn tiền, cứ có việc vào cửa quan là y như bị đánh đập tàn tệ, đến lúc xì tiền ra mới thôi.Một hôm, rỗi rãi, hai anh ngồi kháo chuyện với nhau, nói xấu quan. Một anh bảo:- ác thế thì có ngày dân nó quật lại cho mà xem!Quan quán quạt chi quàn quanDân dấn dận chi dần dânQuan là quan, quan quàn dânDân là dân, dân giần quan.Chẳng ngờ quan đi qua nghe được trợn mắt hỏi: - Bay nói gì thế?Anh kia nói chữa:- Bẩm quan, con bảo: "Quan quản dân, dân... cần quan. Không có quan thì ai cai trị dân".

10Quan thị và quan võ xỏ nhau

Quan Võ ghét quan Thị, trông thấy quan mới đọc một vế câu đối xỏ:Thị vào hầu, thì đứng thị trông,

Thị cũng muốn, thị không có ấy.Bốn chữ thị ở đây có bốn nghĩa và được giải thích ngay, chữ thị đầu là hầu hạ, chữ thứ hai là trông, chữ thứ ba là muốn, chữ thứ tư là ấy.Quan thị tữc quá đối lại:Vũ cậy mạnh, vũ ra vũ mưa,

Vũ gặp mưa, vũ ướt cả lông.Bốn chữ vũ cũng có bốn nghĩa và được giả thích ngay như bốn chữ thị ở vế trên. Hai bên đối nhau đều giỏi cả, thật là kẻ tám lạng người nửa cân.

11Có con giun đất!

Quan tuần rậm râu, ngồi ăn cơm với quan án không râu. Có hạt cơm dính vào râu quan tuần, anh lính hầu quan tuần vội bẩm:- Bẩm cụ lớn, trong bộ râu cụ lớn có hòn ngọc minh châu. Quan tuần thủng thẳng vuổt râu để cho hạt cơm rơi xuống.Quan án về nhà, bảo anh lính hầu mình:- Ðấy mày xem! Lính bên quan tuần khôn ngoan thế đây! Giá mày học được như nó thì có phải tao cũng được mát mặt không?Cách mấy hôm sau, quan tuần sang quan án ăn cơm. Có sợi bún dính ở mép quan án, anh lính hầu quan ăn trông thấy vội bẩm:- Bẩm cụ lớn, trên mép cụ lớn có con giun đất đấy ạ!

12Nói có đầu có đuôi

Một lão nhà giàu có anh đầy tớ tính rất bộp chộp, thấy có gì nói ấy, gặp đâu nói đó, chẳng có đầu có đuôi gì cả. Lão mới gọi anh ta bảo:

- Mày ăn nói chẳng có đầu đuôi gì cả, người ta cười cả tao lẫn mày. Từ rày nói cái gì thì phải nói cho có đầu có đuôi nghe không!

Anh đầy tớ vâng vâng dạ dạ.

Một hôm lão mặc quần áo sắp sửa đi chơi, đang ngồi hút thuốc thì thấy anh đầy tớ đứng chắp tay trịnh trọng nói:

- Thưa ông, con tằm nó nhả tơ, người ta mang tơ bán cho người Tàu, người Tàu đem dệt thành the rồi bán sang ta. Ông đi mua the về may thành áo. Hôm nay ông mặc áo ông hút thuốc. Tàn thuốc nó rơi vào áo ông, và áo ông đang cháy.

13Bốn cẳng, sáu cẳng

Một thầy cai sai lính lệ đi trát gấp (1); bảo anh ta lấy ngựa mà cưỡi. Anh lính lệ giắt ngựa ra đường nhưng không cưỡi, cứ xắn quần lên tận gối, cắm cổ chạy theo ngựa. Người qua đường lấy làm lạ hỏi:- Anh điên hay sao mà không cưỡi lên ngựa chạy cho mau?Anh lính lệ trả lời:- Khéo cho anh! Bốn cẳng lại nhanh hơn sáu cẳng được à!(1) trát: cũng như ngày nay ta nói công văn

14Hết khoe chữ

Có một nhà sư hay khoe chữ, thích đối đáp. Một hôm, học trò vào vui cảnh chùa, nhà sư ra câu đối, thách đối:- Nhất sĩ nhì nông, hết gạo chạy rông, nhất nông nhì sĩThấy câu đối có ý châm chọc mình, anh học trò liền trả miếng:- Trên sư dưới sãi, ngảng lưng trở lại, trên vãi dưới sưTừ đó, nhà sư chỉ lo đọc kinh kệ, không dám khoe chữ nữa.

15Thói quen dùng từ

Có anh chàng nọ tính tình keo kiệt. Một hôm, đi đò qua sông, anh chàng khát nước bèn cúi xuống, lấy tay vục nước sông uống. Chẳng may quá đà, anh ta lộn cổ xuống sông. Một người ngồi cạnh thấy thế, vội giơ tay ra, hét lên:

- Đưa tay cho tôi mau!

Anh chàng sắp chìm nghỉm nhưng vẫn không chịu nắm tay người kia. Bỗng một người có vẻ quen biết anh chàng chạy lại, nói:

- Cầm lấy tay tôi này!

Tức thì, anh ta cố ngoi lên, nắm chặt lấy tay người nọ và được cứu thoát. Trong lúc anh chàng còn mê mệt, người nọ giải thích:

- Tôi nói thế vì biết tính anh này. Anh ấy chỉ muốn cầm của người khác, chứ không bao giờ chịu đưa cho ai cái gì.

16Cá gỗ

Một anh nhà giàu hà tiện vắt cổ chày ra nước, bữa cơm không dám mua thức ăn. Anh ta treo một con cá bằng gỗ lơ lửng ở giữa nhà, dặn ăn cơm thì nhìn lên cá gỗ, chép miệng một cái rồi hãy ăn, thế cũng coi như được ăn cơm với cá rồi.

Đứa con út mới lên bốn tuổi, háu ăn, nhìn lên con cá gỗ chép miệng luôn mấy cái mới ăn cơm. Thằng lên sáu trông thấy liền mách bố:

- Thằng này nó chép miệng mấy cái liền mới ăn cơm đấy bố ạ.

Anh ta mắng:

- Cứ để nó ăn mặn cho khát nước.

17Anh nhà giàu bị chơi khăm

Xưa có một anh nhà giàu muốn học đòi cách sống quý phái. Hắn thấy tên quan nào ra đường cũng có lính điếu tráp [3] theo hầu. Hắn bắt chước thuê một em bé, rồi mỗi khi đi đâu, đều bắt em bé lẽo đẽo theo sau, mang điều tráp. Em bé tay ôm tay cắp rất khó nhọc, lại còn luôn luôn bị quở mắng, trong lòng rất tức tối, nhưng không biết làm sao.

Anh nhà giàu vốn có tính bủn xỉn và đa nghi, cho nên thường căn dặn em bé:

- Màu thấy cái gì của tao để ở đâu thì cứ để ở đấy, không được đụng chạm đến, nghe chưa?

Một hôm hắn đi chơi, em bé vẫn lẽo đẽo theo sau. Giữa đường, hắn đánh rơi cái túi tiền. Em bé thấy nhưng không nhặt. Về đến nhà, hắn mới biết. Hoảng hốt, hắn gọi em bé tra hỏi:

- Mày có bắt được túi tiền của tao không? Mày giấu thì mày liệu hồn!

Em bé nhanh nhảu:

- Con có thấy ạ

Hắn vội vã:

- Mày thấy ở đâu? Đưa trả tao!

Em bé giả làm ngớ ngẩn, bình tĩnh nói:

- Con thấy rơi ở giữa đường.

Hắn hỏi dồn:

- Thế mày nhặt để đâu? Đưa trả tao!

Em bé tiếp:

- Thưa ông, con không nhặt.

Hắn kinh ngạc:

- Trời ơi! Tại sao lại không nhặt?

Em bé thong thả trả lời:

- Thưa ông, ông chả dặn con thấy cái gì của ông để đâu thì để ở đấy, không được đụng chạm đến là gì?

Anh nhà giàu nghe nói vừa giận vừa tức, nhưng đành chịu, vì em bé đã làm đúng lời hắn dặn. Hắn chửi bâng quơ một lúc rồi nói:

- Từ rày trở đi, hễ thấy tao đánh rơi cái gì là phải nhặt đem về cho tao nghe không?

Vài hôm sau, anh nhà giàu sang chơi làng bên cạnh. Hắn ung dung cưỡi ngựa đi trước. Em bé lẽo đẽo mang điếu tráp theo sau. Lúc trở về, hắn đến nhà một hột lâu mới thấy em bé về. Hắn nghi em bé nghỉ chơi la cà dọc đường, quát mắng:

- Tại sao mày về chậm thế?

Em bé khệ nệ đặt tráp xuống chiếu rồi chắp tay, nói thong thả:

- Thưa ông, con có phải chơi đâu! Dọc đường ông đánh rơi nhiều quá, con phải dừng lại nhặt cho kỳ hết nên về chậm đấy ạ.

Anh nhà giàu nghe nói “đánh rơi”, giật nảy mình, đổi giọng dỗ dành, hỏi:

- Mày nhặt được của tao cái gì đó? Đưa lại hết cho tao!

Em bé đưa tráp cho hắn và thong thả đáp:

- Thưa ông, đây ạ. Con nhặt hết, không bỏ sót chút nào cả.

Hắn vui mừng, vội vàng mở tráp ra thì thấy đầy những những… cục phân ngựa.

18Nhưng nó phải bằng hai mày!

Làng kia có một tên lí trưởng nổi tiếng xử kiện giỏi.

Một hôm nọ, Cải với Ngô đánh nhau, rồi mang nhau đi kiện. Cải sợ kém thế, lót trước cho thầy Lí năm đồng. Ngô biện chè lá những mười đồng. Khi xử kiện thầy Lí nói:

- Thằng Cải đánh thằng Ngô đau hơn, phạt một chục roi.

Cải vội xòe năm ngón tay, ngẩn mặt nhìn thầy Lí, khẽ lẩm bẩm:

- Xin xét lại, lẽ phải về con mà!

Thầy Lí cũng xòe năm ngón tay trái úp mu lên trên ngón tay mặt nói:

- Tao biết mày phải… nhưng nó lại phải… bằng hai mày!

19Kéo cây lúa lên

Mọi người thường gọi anh ta là một chàng ngốc. Một hôm anh ta ra đồng thấy ruộng lúa nhà mình xấu hơn ruộng lúa nhà người. Anh bèn kéo tất cả cây lúa của ruộng mình lên cao hơn lúa của nhà bên cạnh. Làm xong, anh quay về nhà khoe với vợ:

- Thấy lúa nhà mình xấu quá, tôi đã kéo chúng lên. Bây giờ thì nó đã cao hơn lúa của mọi người rồi!

Nghe chồng nói vậy, chị vợ vội ra đồng xem thử, thì thấy lúa trong thửa ruộng nhà mình đã héo rũ xuống cả rồi.

20Giấu vày

Chuyện kể về bác nông dân đang mải mê cày ruộng thì vợ réo gọi về ăn cơm. Thấy vợ hối thúc quá, bác ta la to lên:

- Để tôi giấu cày vào bụi cây kia đã!

Về nhà vợ bác trách:

- Đi giấu cày mà la lên như thế, kẻ trộm nó nghe được, nó lấy đi thì sao?

Cơm nước xong, bác chạy một mạch ra ruộng, đến chỗ giấu cày thì hỡi ôi, cái cày đã biến đi đâu mất. Bác vội quay về nhà, nhìn trước nhìn sau, thấy không có người, bác mới ghé vào tai vợ thầm thì:

- Chúng nó lấy mất cái cày rồi!

21Ba điều ước

Hai vợ chồng nhà nọ, một hôm rỗi rãi ngồi bàn với nhau:

- Giá ta học được phép “cầu được ước thấy” thì thích biết mấy nhỉ?

Bụt nghe vậy, liền hiện lên, bảo :

- Ta sẽ ban cho vợ chồng ngươi ba điều ước. Từ nay các ngươi có thể “cầu được ước thấy”.

Nói xong, Bụt biến mất.

Hai vợ chồng thích quá nhưng tranh cãi mãi mà chưa biết nên ước điều gì.

Một hôm, trời mưa to, hai vợ chồng ngồi dưới bếp rang ngô, chị vợ buột miệng nói:

- Ước gì bây giờ được miếng dồi chó mà ăn thì thích biêt mấy.

Tức thì, một miếng dồi chó thơm lừng xuất hiện, rơi trước mặt người vợ. Thế là mất toi một điều ước.

Anh chồng thấy vậy bực quá, chỉ miếng dồi mắng vợ:

- Ước vàng ước bạc chẳng ước, lại ước một miếng dồi chó. Thế thì tôi cũng ước cho miếng dồi chó này dính ngay vào mũi cô cho cô biết thân!

Tức thì, miếng dồi chó bay lên, dính ngay vào mũi chị vợ. Hai vợ chồng sợ xanh mặt. Thế là mất toi hai điều ước.

Bây giờ, việc cấp thiết nhất là phải làm thế nào cho miếng dồi chó bay khỏi mũi người vợ. Anh chồng đành ngậm ngùi ước nốt điều cuối cùng:

- Ước gì miếng dồi chó bay khỏi mũi nhà tôi.

Tức thì miếng dồi chó biến mất. Thế là đi tong cả ba điều ước.

22Mầm đá

Chúa Trịnh quanh năm ăn toàn sơn hào, hải vị, chả thiếu thức gì, mà vẫn không thấy ngon miệng.

Môt hôm, Quỳnh túc trực, Chúa bảo:

- Ta ăn đủ của thơm vật lạ, mà không biết ngon. Ngươi có biết thứ gì ngon thì nói cho ta hay?

- Tâu Chúa, Chúa đã dùng món ăn mầm đá chưa ạ?

- Vị ấy ngon lắm à?

- Dạ, ngon lắm.

- Thật như thế thì làm để ta nếm thử xem?

Quỳnh sai người lập tức đi lấy “mầm đá” về ninh nhừ để làm đồ ngự thực, còn mình thì lủi về nhà lấy một lọ tương ngon, một đĩa muối trắng. Lọ tương thì bịt thật kỹ ngoài đề hai chữ “Đại phong” đem sang giấu một chỗ.

Chúa đợi lâu, thấy đói bụng, hỏi:

- Mầm đá đã chín chưa ?

Quỳnh thưa:

- Chưa được.

Chốc chốc, Chúa lại hỏi, Quỳnh tâu:

- Thứ ấy phải cho thật chín, không thì lâu tiêu. Khuya, Chúa lại hỏi. Quỳnh biết Chúa đói lắm rồi, mới tâu:

- Xin Chúa hãy xơi tạm vài thứ dã vị này, còn mầm đá xin dâng sau.

Rồi truyền dọn cơm tương với muối dâng lên. Chúa đang đói, ăn ngon miệng. Trông thấy lọ đề hay chữ “Đại phong” lấy làm lạ. Chúa hỏi:

- Mắm “Đại phong” là mắm gì mà ngon thế?

- Bẩm, đó là thức ăn thường dùng.

- Là gì, nói lên cho ta biết?

- Bẩm, tương ạ!

- Ngươi để hai chữ “Đại phong” là nghĩa là sao?

- Bẩm “Đại phong” là gió lớn, gió lớn thì đổ chùa, đổ chùa là tượng lo, tuợng lo là lọ tương.

- Lâu nay ta không ăn, quên mất cả vị, sao ngon thế?

- Tâu Chúa, quả không sai. Lúc đói thì ăn gì cũng ngon, no thì không thấy gì vừa miệng!

Chúa cười bảo:

- Ngươi nói phải. Thế ra ngươi làm cho ta thật đói để ăn cho biết ngon, chứ đợi món ăn mầm đá thì biết đến bao giờ cho chín!

23Đổi giày

Một anh đi nhầm giày, chiếc cao chiếc thấp. Ra đường, thấy bước khó khăn, anh ta phàn nàn:

- Quái lạ! Chân mình hôm nay sao lại bên dài, bên ngắn thế này? Hay là đường cái khấp khểnh?

Có kẻ qua đường nghe thấy, bảo:

- Không phải, ông đi nhầm giày, chiếc cao chiếc thấp đây!

Anh ta vội sai ngay đầy tớ về nhà đổi lấy đôi giày kia.

Anh đầy tớ chạy về một lúc chạy ra, vừa thở vừa nói:

- Thưa ông, hai chiếc ở nhà cũng chiếc cao, chiếc thấp như thế thôi ạ!

24Há miệng chờ sung

Xưa có một chàng mồ côi cha mẹ nhưng chẳng chịu học hành, làm lụng gì cả. Hàng ngày anh ta cứ nằm ngửa dưới gốc cây sung, há miệng thật to, chờ cho sung rụng vào thì ăn.

Nhưng đợi mãi mà chẳng qua sung nào rơi trúng miệng. Bao nhiêu quả đều rơi chệch ra ngoài.

Chợt có người đi qua đường, chàng lười gọi lại, nhờ nhặt sung bỏ hộ vào miệng. Không may, gặp phải một tay cũng lười. Hắn lấy hai ngón chân cặp quả sung, bỏ vào miệng cho chàng lười. Anh chàng bực lắm, gắt:

- Ôi chao! Người đâu mà lười thế!

25Mèo lại hoàn mèo

Ngày xưa có một người nuôi một con mèo. Nghĩ con mèo của mình khôn ngoan, tài giỏi không có loài nào hơn nữa, mới đặt tên cho nó là “Trời”.

Một hôm, có một ông khách đến chơi, thấy sự lạ mới hỏi rằng:

- Sao ông lại dám gọi nó là con “Trời”?

Chủ nhà đáp:

- Con mèo của tôi quý hóa có một không hai. Gọi nó là con mèo thì không được. Phải gọi là con “Trời” mới xứng đáng, vì không ai hơn được “Trời”.

Ông khách hỏi:

- Thế mây chẳng che được trời là gì?

Chủ nhà bảo:

- Thế thì tôi gọi nó là con Mây.

Khách lại hỏi:

- Thế nhưng gió lại đuổi được mây!

Chủ nhà lại bảo:

- Thế thì gọi nó là con Gió.

- Thế nhưng thành lại cản được gió!

- Thế thì tôi gọi nó là con Thành.

- Thế nhưng chuột lại khoét được thành!

- Thì tôi gọi nó là con Chuột.

- Thế nhưng mèo lại bắt được chuột!

Chủ nhà nghĩ ngợi rồi bảo:

- Thì tôi lại cứ gọi nó là con Mèo như hôm trước vậy.

Ông khách vỗ tay cười:

- Thế có phải là: “Mèo lại hoàn mèo” như câu tục ngữ ta vẫn thường nói không?

26Xem thêm truyện cười khác

Xem thêm 101+ truyện cười khác TẠI ĐÂY.

Những câu chuyện cười dân gian tuy ngắn gọn nhưng để lại ấn tượng lâu dài, vừa khơi gợi tiếng cười, vừa gửi gắm những thông điệp giản dị mà ý nghĩa. Khi kể cho trẻ nghe, mỗi tiếng cười chính là một hạt giống gieo vào tâm hồn, nuôi dưỡng trí tuệ, nhân cách và tình yêu với văn hóa truyền thống.

0 Thích
Chia sẻ
  • Chia sẻ Facebook
  • Chia sẻ Twitter
  • Chia sẻ Zalo
  • Chia sẻ Pinterest
In
  • Điều khoản sử dụng
  • Chính sách bảo mật
  • Cookies
  • RSS
  • Điều khoản sử dụng
  • Chính sách bảo mật
  • Cookies
  • RSS

Trang thông tin tổng hợp melodious

Website melodious là blog chia sẻ vui về đời sống ở nhiều chủ đề khác nhau giúp cho mọi người dễ dàng cập nhật kiến thức. Đặc biệt có tiêu điểm quan trọng cho các bạn trẻ hiện nay.

© 2025 - melodious

Kết nối với melodious

vntre
vntre
vntre
vntre
vntre
thời tiết hải phòng Lịch âm 789bet
Trang thông tin tổng hợp
  • Trang chủ
  • Công Nghệ
  • Ẩm Thực
  • Kinh Nghiệm Sống
  • Du Lịch
  • Hình Ảnh Đẹp
  • Làm Đẹp
  • Phòng Thủy
  • Xe Đẹp
  • Du Học
Đăng ký / Đăng nhập
Quên mật khẩu?
Chưa có tài khoản? Đăng ký