Là một người hướng nội mê sách và chữ nghĩa, mình thấy cuốn "Từ điển những nỗi buồn khó tả" (The Dictionary of Obscure Sorrows) rất thú vị. Hồi nhỏ mình hay chơi trò đặt tên gọi cho những khái niệm chưa có từ để diễn tả, kiểu như trò chơi Sniglets ấy.
Ví dụ như:
mustgo, đồ ăn để trong tủ lạnh lâu đến nỗi thành một thí nghiệm khoa học rồi.
profanitype, những dấu hiệu và sao (*) mà họa sĩ truyện tranh dùng để thay thế cho lời chửi thề (chấm, sao, dấu hoa thị, vân vân).
Hiểu ý mình rồi chứ. Chính từ Sniglet cũng là một từ kiểu này, do diễn viên hài Rich Hall nghĩ ra. Nó nghe cứ y như kiểu Shakespeare, người mà mình coi là bậc thầy về ngôn từ của tiếng Anh vậy.
Rồi đến cuốn "Từ điển những nỗi buồn khó tả" của John Koenig.
Mình thích cuốn này lắm, vì nó như một thể thơ vậy. Lần đầu tiên cầm lên, mình chưa thấy nó giống trò chơi Sniglets cho lắm, vì cả cuốn sách, những khái niệm nó đưa ra không hề hài hước, mà nó đẹp.
Cứ lấy ví dụ đơn giản như looseleft, cảm giác mất mát khi đọc xong một cuốn sách hay, cảm giác bìa sau nặng trịch như khóa chặt những cuộc đời của những nhân vật mình đã quen biết.
Nguồn gốc của từ này thì rõ rồi. Nhưng không phải lúc nào cũng vậy, và việc tìm ra nguồn gốc cũng không phải là vấn đề chính. Điều hay của cuốn sách nằm ở cách tác giả miêu tả những từ ngữ:
kairosclerosis, khoảnh khắc bạn nhìn xung quanh và nhận ra mình đang hạnh phúc - và cố gắng tận hưởng cảm giác đó - khiến trí óc bạn nhận ra, phân tích, và đặt nó vào bối cảnh, nơi nó sẽ từ từ tan biến cho đến khi chỉ còn là dư vị.
Có chút buồn man mác ở đây. Mình tình cờ tìm thấy sách của Koenig ở thư viện. Nhưng mình định mua một cuốn ở hiệu sách thật.
Mình nghĩ đáng lẽ phải có một từ để diễn tả cảm giác này: cái cảm giác hồi hộp khi được ở một mình, trong không gian yên tĩnh, xung quanh là những kệ sách im lặng, cứ như đang gọi mời mình vậy.
Các bạn có đọc sách nào nói về sách không? Các bạn tìm thấy chúng như thế nào?
Link nội dung: https://melodious.edu.vn/noi-buon-a87881.html