Well-nessTìm thấy bản thân khi đi làm kiếm sống trước 18 tuổi

Biến cố tài chính - bước ngoặt cuộc đời tôi

Năm lớp 11, gia đình tôi trải qua một biến cố tài chính và dường như mọi kế hoạch đều đổ vỡ. Tôi không thể lên vòng cao hơn trong kỳ thi học sinh giỏi, và rốt cục sau đó cũng xin rút khỏi đội tuyển vì đầu óc rối bời. Các tin xấu từ người lớn liên tục ập đến theo chiều hướng nghiêm trọng dần: Cả nhà năm đó tạm không đi du lịch, bố bán xe, mẹ bán xe, đau ốm… Tôi thậm chí còn được họ hàng khuyên rằng giáo dục trong nước tốt lắm, không phải đi nước ngoài làm gì đâu. Tôi hiểu toàn bộ ẩn ý của câu nói này.

Qua một số mối quan hệ cũ, tôi ngỏ ý xin được làm việc bán thời gian, để vừa đi học, vừa có chút tiền tiêu vặt nhằm không gây thêm gánh nặng lên bố mẹ. Ba ngày sau, tôi mang theo laptop và máy ảnh trong ba lô, dùng 4-5kg sách vở trên trường để tiện nhận nhiệm vụ vào giờ nghỉ trưa hoặc sau khi tan học. Tôi làm báo. Sau đó một thời gian khi trưởng thành hơn một chút, tôi mới hiểu đặc quyền của mình - một học sinh trường chuyên: tôi có nhiều quan hệ xã hội do từng làm qua vô số hoạt động ngoại khoá để làm đẹp hồ sơ du học. Giờ đây, mong muốn đi học ở một chân trời địa lý khác đã tiêu tan, nhưng các mối quan hệ lại cứu vớt tôi.

Là một học sinh chuyên tự nhiên, tôi chưa từng nghĩ mình có thể đáp ứng tốt các kỹ năng xã hội, từ giao tiếp cho đến viết lách. Cũng từ bé, tôi từng nghe lỏm nhiều cuộc trò chuyện của người lớn rằng “Thằng này về sau khó làm được việc lớn, vì đâu có nhanh mồm nhanh miệng!” Tôi cũng từng dốt đặc môn Văn do không có khả năng học thuộc lòng, đồng thời không hiểu vì sao mình phải học và viết về những thứ trong chương trình.

Cuối lớp 9 là lần đầu tôi viết thứ gì đó cho chính mình. Tôi chỉ muốn giải toả vì áp lực học tập, áp lực vào trường chuyên bủa vây. “Nhưng ai cũng đang như vậy mà!” - Tôi “gaslight” bản thân đến độ khó có thể chia sẻ suy nghĩ của mình với ai khác, vì thế tôi tìm sự giải thoát qua con chữ của chính mình và cho chính mình. Những bài viết đầu tiên, tôi thực hiện không phải vì bị ép buộc bởi trường lớp. Chúng đơn thuần chỉ là chiếc gương phản chiếu chính tôi. Tôi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của chính mình và tự hỏi tôi có thể sống theo những cách nào khác. Lúc đó tôi thấy tự do.

Link nội dung: https://melodious.edu.vn/lam-song-a87211.html