Ca dao than thân, yêu thương tình nghĩa là một trong những chủ đề quan trọng của ca dao Việt Nam. Chùm ca dao này thường diễn tả nỗi niềm đau khổ, chua xót, cay đắng cùng tình cảm yêu thương, thủy chung… của người dân trong xã hội cũ. Qua đó, không chỉ thể hiện tâm tư mà còn tôn lên nét đẹp trong tâm hồn của người lao động xưa.
Ngoài ra, một số bài ca dao than thân còn lên án, tố cáo các thế lực phong kiến đã chà đạp lên quyền sống, quyền được yêu thương, hạnh phúc của con người.
Ca dao than thân, yêu thương tình nghĩa thường là lời giãi bày của những kiếp người lầm than, của quần chúng lao động thuộc tầng lớp dưới, bị phụ thuộc trong xã hội như người làm thuê, người nông dân, người con gái bị ép duyên, người bị phụ bạc…
Người dân thấp cố bé họng, có thân phận thấp trong xã hội cũ thường phải chịu nhiều đau khổ cả về thể chất lẫn tinh thần. Nỗi niềm này đã được gửi gắm qua những câu ca dao than thân hay những bài ca dao than thân.
Quăng đá đá nổi, quăng bông bông chìm.
Muốn lấy vợ đẹp mà không có tiền.
Người khôn rửa mặt người phàm rửa chân.
Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai.
Nước xao trăng dợn biết là về đâu.
Về nhà trông thấy chỉ tôi tôi buồn.
Tiếc con người lịch mà soi gương mờ.
Mất chúng, mất bạn vì mày áo ơi!
Hai hơi thêm nực hai lòng thêm lo.
Rửa làm sao sạch những lời thị phi?
Tính đi tính lại chẳng dư xu nào.
Em lại thân nghèo, chọc ghẹo làm chi?
Cầm gương gương tối, cầm vàng vàng phai.
Cầu bao nhiêu nhịp dạ sầu bấy nhiêu.
Một ngày đằng đẵng là hai cơn buồn.
Sao ơi sao hỡi nhớ ai sao mờ.
Anh mê cờ bạc, lột bán sạch trơn.
Suốt đêm lặn hụp nghèo hoài anh ơi!
Ruột đau nỗi ruột, gan mòn nỗi gan.
Cột trâu trâu đứt, cột tròng tròng trôi.
Ăn sung sung chát, ăn đào đào chua.
Như bèo mặt nước, biết trôi bến nào.
Phải chi có của họ theo họ nhờ.
Chỉ là cơm nguội phòng khi đói lòng.
Làm chi ngập lụt, cho dân cơ hàn.
Đầu đội mớ củi, tay mò nắm rong.
Đã đói đã rách, lại hèn tấm thân.
Bao giờ gương vỡ mà mua gương lành.
Không vay mà trả, cực thân thế này!
Bắp nẫu ra trái, bắp mình quên trổ cờ.
Nơi thương không có, nơi chờ cũng không.
Thịt xương vùi gốc cao su mấy tầng.
Ra câu giữa vời bữa có bữa không.
Mình trách mình thời vận đảo điên.
Em tới nhà anh ăn rau má, lá lang.
Bên kia nhà xác, bên này nhà điên.
Thiếu bạc tiền dư giả đòn roi.
Mà sao nghèo mãi chưa hề buông tha.
Để tôi riêng tủi ngoài hiên gió lùa.
Vừa đói vừa mệt như ma hớp hồn.
Già quen việc nặng, già ưa nâu sồng.
Đầu chày đít thớt ngồi xơi một mình.
Một con chim chích, biết mấy nơi đan lồng.
Lưng còng long mỏi, cháy da sém mày.
Thuyền buôn lỡ chuyến, lửng lơ đầu ghềnh.
Vợ con xa vắng, gia đình vỡ tan.
Cơm nguội sáng không có, biểu cày bừa ngon được à?
Lánh mình như thể ngọn đèn lánh mưa.
Bồ nông no ấm ở nhà nghỉ ngơi.
Bắt ốc nước lớn hái rau lở bờ.
Chính giữa đòn gánh, hai đầu hai ki.
Thúng than trên đầu nặng lắm con ơn!
Ai làm chua xót lòng này khế ơi!
Mặt trăng sánh với mặt trời
Sao Hôm sánh với sao Mai chằng chằng
Mình ơi có nhớ ta chăng?
Ta như sao vượt chờ trăng giữa trời!
Thân cò lên thác xuống ghềnh bấy nay
Ai làm cho bể kia đầy?
Cho ao kia cạn, cho gầy cò con?
Kiếm ăn được mấy phải nằm nhả tơ
Thương thay lũ kiến li ti
Kiếm ăn được mấy phải đi tìm mồi
Thương thay hạc lánh đường mây
Chim bay mỏi cánh biết ngày nào thôi
Thương thay con cuốc giữa trời
Dầu kêu ra máu có người nào nghe.
Gánh gạo đưa chồng, tiếng khóc nỉ non
Nàng về nuôi cái cùng con
Để anh đi trẩy nước non Cao Bằng
Ở nhà có nhớ anh chăng?
Để anh kể nỗi Cao Bằng cho nghe.
5. Cùng nhau một bọn đi thi
Kẻ thì đỗ trạng người thì về không
Cùng nhau một bọn má hồng
Kẻ đã có chồng người vẫn nằm trơ.
Mướp than phận mướp bắc ngọn leo giàn
Lang than phận lang dứt lên trồng xuống
Muống than phận muống ngắt ngọn nấu canh
Bay từ của miếu bay ra cánh đồng
Cha sinh mẹ đẻ tay không
Cho nên bay khắp tây đông kiếm mồi
Trước là nuôi cái thân tôi
Sau nuôi đàn trẻ nuôi đời cò con
Kể sao cho hết phận mình khúc nhôi
Cầm bằng nước chảy bèo trôi
Trời mưa nước úng, bèo ngồi đầu sen.
Tôi đi làm mướn tàn trăng mới về
Gặp phải đứa ác mới ghê
Tôi làm nó chẳng có hề tính công
Một tháng trả được mấy đồng
Không đủ nấu cháo cho chồng con ăn
Nó vắt chày ra nước ròng ròng
Miếng ăn cất kĩ, chớ hòng mon men
Hứng tay dưới, vắt tay trên
Rán sành ra mỡ, bon chen từng đồng.
Suốt ngày cặm cụi, chổng mông lên trời
Bữa ăn như bữa vét nồi
Đói cào đói rã, mồ hôi ướt đầm
Sống gì sống tối sống tăm
Khổ ngày khổ tháng khổ năm khổ đời
Bắc thang lên hỏi Phật Trời
Cớ sao lại để kiếp người đắng cay.
Vì ai có quả có mâm bán hàng
Vì ai nên nỗi dở dang
Vì ai mà phải lạc đàn sa cơ
Sa cơ nên phải lụy cơ
Lạc thành nên phải bơ vơ ngoài thành.
Hiu hiu gió thổi mùa đông
Thiếp có chồng chàng chưa có vợ thảm thiết vô cùng trời ơi.
Đi vay đi dạm được một quan tiền
Ra chợ Kẻ Diên
Mua một vác tre
Về che cái quán
Ai thù ai oán
Đốt quán tôi đi
Tôi thương cái cột
Tôi nhớ cái kèo
Tôi thương cái cửa
Bạn nghèo gặp nhau…
Chỉ vì một nỗi tôi nghèo mà thôi
Tôi làm tôi chẳng có chơi
Nghèo đâu nghèo mãi trời ơi hỡi trời.
Sông xa xa tít cho lòng em đau
Vì ai đứng tủi ngồi sầu
Vì ai chờ đợi bấy lâu mỏi mòn.
Bơi xuồng nước ngược một đời gió mưa
Phận nghèo không đất trồng dưa
Quanh năm làm mướn, đổi tro qua ngày.
Khéo đan đôi rổ cho nàng đi buôn
Đi buôn rổ rách, sàng hư
Về nhà tính lại không dư đồng nào.
Phận tôi hạt muối để chiều khô khan
Chúa mặc áo lát áo đan
Thân tôi miếng giẻ vá ngang vá chằng.
Cuốc kêu, cuốc hát bên cồn hu ha
Cuốc kêu tiếng nhỏ tiếng to
Nửa thương phần cuốc, nửa lo phận mình.
Cái áo thì đỏ quạch, cái quần thì đen thui
Anh em mình thật đáng làm sui
Bởi anh bị bóp họng, bởi tui bị bóp hầu.
Thuế ao thuế ruộng thuế thân thuế vườn,
Ngày làm dạ đã không yên,
Đêm nằm sốt ruột trống dồn thâu canh,
Thân người ngày một mỏng manh,
Quan trên quỷ dữ vẫn rình ở bên.
Đã tầm nhà máy mà chưa thấy chàng
Trông ra nhà máy rõ ràng
Thấy chàng đun bếp dọn bàn rửa xoong
Ngày công chết đói đã xong
Lại thêm một buổi không công hầu người
Ăn thì gạo mục cá khô
Ngày mười hai tiếng đồng hồ đội than.
Cuộc đời phu mỏ đói nghèo đắng cay
Giam chân chốn sở than này
Thân con ắt bón gốc cây giữa rừng.
Kém ăn kém mặc, kém điều khôn ngoan
Bây giờ chẳng có bạn vàng
Cho nên đổ cả khôn ngoan cho người
Nhà giàu nói một hay mười
Nhà khó nói chẳng được lời nào khôn
Nhà nghèo như giỏ thủng trôn
Nhà giàu như bạc bỏ hòm xưa nay
Nghèo đâu nghèo mãi thế này
Bốn bề công nợ eo xèo
Chỉ vì một nỗi tội nghèo mà thôi
Tôi làm, tôi chẳng có chơi
Nghèo sao nghèo mãi, trời ơi hỡi trời.
Xin làm phu mỏ ở ngay dưới hầm
Cuộc đời vất vả âm thầm
Mông Dương, Cẩm Phả, Hà Lầm đều qua.
Đi qua nhà máy nhặt ngầm bù loong
Đem về anh bỏ vào hòm,
Bắc cân bắc lạng còn non một vài
Cẩm Phả xem thợ nào tài,
Thì anh kéo nhẫn, hoa tai cho nàng,
Người ta kéo bạc kéo vàng,
Anh nay kéo xích sắt cho nàng, nàng ơi!
Những câu ca dao than thân, yêu thương tình nghĩa dưới đây tuy ngắn gọn nhưng vẫn có khả năng truyền tải một cách đầy đủ nỗi niềm, tâm tư, tình cảm của con người trong xã hội cũ. Nếu bạn quan tâm đến chủ đề này thì có thể tham khảo những gợi ý sau.
Bắc cầu dải yếm để chàng sang chơi.
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn.
Anh em hòa thuận hai thân vui vầy.
Nuôi con mới biết công lao mẹ, thầy.
Lớn lên nhờ vợ, lúc già nhờ con.
Đố ai đếm được mấy tầng trời cao.
Đố ai đếm được vì sao,
Đố ai đếm được công lao mẹ già.
Vợ chồng là nghĩa lẽ nào không thương.
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời.
Người trong một nước phải thương nhau cùng.
Non xanh nước bạc ta đừng quên nhau.
Đồng bao nhiêu lúa em thương chồng bấy nhiêu.
Bao nhiêu lá rụng thương mình bấy nhiêu.
Ai ơi, chớ nghĩ những lời thiệt hơn.
Mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua.
Muốn bay chẳng cất nổi mình mà bay.
Thiếp như cơm nguội đỡ khi đói lòng.
Hạt xuống giếng ngọc, hạt ra ruộng cày.
Cong lưng mà chạy, cực còn chạy theo.
Phận nghèo đi đến nơi mô cũng nghèo.
Buồn vì một nỗi sớm con muộn chồng.
Ba năm giặt váy gặp ngày trời mưa.
Đồng xu, cắc bạc bơi xuồng mỏi tay.
Không chỉ tái hiện cuộc sống, tâm tư tình cảm của con người trong xã hội xưa, chùm ca dao than thân còn đi sâu vào số phận của những người phụ nữ. Từ đó giúp chúng ta có cái nhìn chân thực và sâu sắc hơn về những con người sống ở giai đoạn này.
Xem thêm: Tổng hợp 60 câu ca dao tục ngữ về phụ nữ - tôn vinh những 'bóng hồng' trong cuộc đời ta
Thân em đi sớm về trưa cả đời
Lạy trời ứng nghiệm một lời
Cho em gặp được một người em thương.
Sớm đi ruộng lúa tối về ruộng dâu
Có lược chẳng kịp chải đầu
Có cau chẳng kịp têm trầu mà ăn.
Kẻ qua ngắt nhụy, người vào bẻ bông.
Đem em gả bán cho nhà cao sang
Chồng em thì thấp một gang
Vắt mũi chưa sạch, ra đàng đánh nhau
Nghĩ mình càng tức càng đau
Trách cha trách mẹ tham giàu tham sang.
Tham con lợn béo, tham tiền Cảnh Hưng
Em đã bảo mẹ rằng: đừng!
Mẹ hấm mẹ hứ mẹ bưng ngay vào
Bây giờ chồng thấp vợ cao
Như đôi đũa lệch so sao cho bằng.
Chẳng ngờ chồng lại ngủ trưa đến giờ.
Lấy chồng xa xứ bơ vơ một mình.
Cầm tiêu tiêu gãy, cầm đàn đứt dây.
Gió đông, gió tây, gió nam, gió bắc,
Nó đánh lúc la, lúc lắc trên cành
Một mai rơi xuống biết đành vào tay ai?
Bên cạn thì chống bên sâu thì chèo
Hai tay em vừa chống vừa chèo
Không ai tát nước đỡ nghèo một phen.
Khác nào như cái bung xung chịu đòn.
Lấy chồng làm lẽ như giành thủng trôn.
Thân đi làm mọn, cúi lòn khổ thay
Thân gái bến nước mười hai
Gặp nơi trong đục may ai nấy nhờ.
Mẹ ra chỗ vắng, mẹ ngồi than thân.
Đang tươi đang tốt thiếp trao cho chàng
Bây giờ nhuỵ rữa hoa tàn
Vườn xuân nó kém, sao chàng lại chê?
Chàng cho đôi chữ thiếp về
Dầu chàng năm thiếp, mười thê, mặc chàng
Lắm quân quan nhộn nhà hàng
Lắm nơi lịch sự hơn chàng, chàng ơi!
Chàng ngồi chàng nghĩ mà coi
Sao chàng chẳng nghĩ những hồi ngày xưa.
Một duyên, hai nợ, ba lầm lấy anh.
Còn em đứng bóng lại chưa có chồng.
Biết thuở nào hết cực thân em?
Tay em bứt ngọn cỏ, lá héo, lá khô
Tay em bồng đứa con thơ, vun nấm xoa mồ
Khổ cam phận khổ, biết khi mô cho chộ chàng.
Thiếp than phận thiếp gánh gồng chẳng kham.
Hoa nở lỡ thì, lại gặp mùa đông
Chồng lớn, vợ bé đã xong
Chồng bé, vợ lớn trong lòng đắng cay
Dăm ba thước lụa cầm tay
Đã toan tự vẫn ở đây không về
Đẹp lòng ông cậu bà dì
Ông bà chú bác ăn gì cho ngon
Đắng này xem tựa bồ hòn
Chát này xem tựa sung non ngậm vào.
Nên duyên em lợt, má đào em phai.
Gió lay rụng xuống, người ta giày vò.
Đừng tham lắm của nhà giàu làm chi
Làm thì xem chẳng ra gì
Làm tất làm tả, nói thì điếc tai
Đi ngủ thì hết canh hai
Thức khuya dậy sớm, mình ai dãi dầu
Sớm ngày đi cắt cỏ trâu
Trưa về lại bảo: ngồi đâu, không đầy
Hết mẹ rồi lại đến thầy
Gánh cỏ có đầy cũng nói rằng vơi
Nói thì nói thật là dai
Lắm câu chua cạnh, đắng cay trăm chiều
Phận em là gái nhà nghèo
Lấy phải chồng giàu, ai thấu cho chăng
Nói ra đau đớn trong lòng
Chịu khổ chịu nhục suốt trong một đời.
Hai bên chằng kéo, sợ luồng gió Đông.
Chim đậu không bắt, đi bắt chim bay.
Em thương anh vì bởi anh tài,
Tài cày tài cuốc, tài lên líp thuốc, tài cuốc vồng khoai,
Phải chi em ham lên xe xuống ngựa, đi dép đi hài
Mà anh nỡ bỏ em.
Nó đậu hòn đá cũng đen
Em có xinh cho lắm
Đụng thằng chồng ghen cũng cực mình.
Chồng thì uống rượu li bì ngày đêm
Đem tiền mua lấy cái say
Hơi men giở giọng bầy nhầy bên tai
Bữa hôm cùng với bữa mai
Cua rang ốc nướng kéo dài thâu canh
Xương sông lá lốt lá chanh
Rau thơm rau húng tỏi hành chắt chiu
Trách ai không nghĩ một điều
Vợ con nheo nhóc nỡ liều uống say.
Chồng em lẩy bẩy như Cao Biền dậy non
Sớm có chồng sao em muộn có con
Hẩm duyên xấu số em còn đứng không.
Non thì ăn ghém, có ngồng làm dưa
Thân em như đám rau dừa
Non thì cho lợn, già vơ độn chuồng.
Bây giờ áo rách hóa ra thân tàn.
Ngày sáu khắc ra vào
Bớ ai ơi!
Tôi buồn riêng về phận phòng đào lẻ loi.
Từ ngày mắc phải, chẳng nguôi trong lòng.
Có phen say rượu đắm sông cho rồi.
Công việc đêm ngày không rảnh đôi tay.
Lấy chồng Thanh Hà phải gánh phân heo.
Khuya còn giã gạo lưng không được nằm.
Cho ăn cơm sống chồng thôi cũng vừa.
Vàng còn bán xắn huống gì thân em.
Việc thì không có, lao đao chạy về.
Bung vành đứt đoác, chịu đời nắng mưa.
Em còn ở mãi làm giàu cho cha
Giàu thì chia bảy chia ba
Phận em là gái được là bao nhiêu.
Xuân đà quá lứa mà chồng chẳng ưa
Một mình đi sớm về trưa
Than thân lắm nỗi ngẩn ngơ vì chồng
Như chiếu Bàn Thạch trải đà khắp nơi
Trong chùm ca dao than thân, tình yêu đôi lứa cũng là một trong những chủ đề rất được quan tâm. Nếu bạn có hứng thú, hãy thử tham khảo ngay những gợi ý dưới đây.
Xem thêm: 80+ Câu ca dao, tục ngữ về tình yêu đôi lứa khắc họa những mối tình giản đơn, bình dị
Chín tháng cũng đợi, một năm cũng chờ
Chờ anh chờ ngẩn chờ ngơ
Chờ hết mùa mận, mùa mơ, mùa đào
Chờ anh cho tuổi em cao
Cho duyên em muộn, má đào em phai.
Em sợ anh nghèo, anh bán em đi
Lấy anh em biết ăn gì?
Lộc sắn thì chát, lộc si thì già
Lấy anh không cửa, không nhà
Không cha không mẹ, biết là cậy ai?
Khi thương thì anh thương vội
Khi sầu anh để lại cho em.
Bởi vì con muỗi nên phải thả màn loan
Bởi vì chàng nên thiếp phải chịu đòn oan
Phụ mẫu nhà đay nghiến, thế gian chê cười
Trách em sao vội lấy chồng bỏ anh.
Tay chùi nước mắt, tay đưa miếng trầu.
Vì chàng, tư lự hoa tàn nhị rơi
Cực lòng thiếp lắm chàng ơi
Biết rằng lên ngược xuống xuôi đàng nào?
Anh về anh để mối sầu cho ai.
Vợ chồng chưa mấy năm trời đã xa
Ngàn trùng xứ lạ xót xa,
Cái đời lính mộ khổ là biết bao!
Xin anh để tiếng phi thường cho em.
Ước gì kẻ lạ người quen,
Gần xa nhắc đến chồng em anh hùng.
Thu đông lệ nhỏ đôi dòng,
Anh đi em ngỏ tấm lòng cùng anh.
Càng như đốt ngọn lửa phiền
Làm cho đây phải oan khiên khóc thầm.
Nhớ chàng những lúc sớm trưa vui cười
Tháng hai hoa đã nở rồi
Nhớ chàng em phải đứng ngồi thở than
Tháng ba nắng lửa mưa dầu
Nhớ chàng em những âu sầu chả tươi
Tháng tư sấm giục mưa rơi
Nhớ chàng thơ thẩn ra chơi vườn cà
Tháng năm gặt hái rồi rà
Nhớ chàng như thể nhớ hoa trên cành.
Mười đêm ấp những giường không cả mười.
Bây giờ anh bỏ trần ai một mình.
Phận tôi nghèo đâu dám phụ ai
Tưởng giếng sâu tôi nới sợi dây dài
Ngờ đâu giếng cạn, tiếc hoài sợi dây.
Để tôi gối chiếc lẻ loi một mình.
Nàng tham chốn ấy anh sang làm gì
Xưa kia nói nói thề thề
Cá trê chui ống lọt về giếng khơi
Mới hay lấy vợ trên đời
Chẳng tại trời, tại không tiền nằm không
Dù em nên vợ nên chồng
Con bế con bồng nghĩ lại duyên xưa
Trời có mây mà chẳng có mưa
Sao em lại nỡ đong đưa với tình?
Mới hay duyên nợ ba sinh
Nhà giàu cướp cả cái tình đôi ta
Anh chẳng trách mẹ trách cha
Trách đời chênh lệch hóa ra thế này!
Anh với em ý hợp tâm đầu
Hai bên cha mẹ là sầu đôi ta.
Ngày xuân mòn mỏi má hồng phôi pha
Em về giục mẹ cùng cha
Chợ trưa, dưa héo nghĩ mà buồn tênh.
Sao anh bội bạc muôn phần anh ơi.
Có chồng mà chẳng có con để bồng.
Giường không chiếu lạnh, lụy sa hai hàng.
Nước ngược con cá vượt theo
Anh than với em, thân phận anh nghèo
Gá duyên chồng vợ, chẳng khác bọt bèo trôi sông.
Trách chàng quân tử ở ra người thờ ơ.
Phòng không để thiếp đợi chờ,
Năm canh vò võ những là thở than.
Nào khi họp mặt chén vàng,
Non nguyền biển hẹn tưởng chàng chẳng quên.
Ai ngờ ra dạ bạc đen,
Say bên nhan sắc bỏ bên ngãi tình.
Để cho em vò võ một mình,
Tương tư khắc khoải, bệnh thất tình đầy vơi.
Trách thân mà lại giận trời.
Ngược xuôi, xuôi ngược theo chiều nước trôi
Thân anh cùng đất cuối trời
Nước ngược ta lên ngược nước, nước xuôi ta xuôi cùng.
Đêm nay ngỏ cửa, gió đông lọt vào.
Chim kêu suối ngọt, ngọn đèn lưu ly
Thiếp chờ chàng đã bốn con trăng ni
Chàng không lai vãng, nên thiếp ra đi lấy chồng.
Gái tơ quá lứa, mất giòn, không xinh
Vẳng tai nghe lời nói hữu tình
Chim lồng không lẽ cất mình bay cao
Gớm ghê thay cái số huê đào
Cởi ra thời khó, buộc vào như chơi
Chàng Thúc sinh quen thói bốc trời
Trăm nghìn đổ một trận cười như không
Chường vô chăn gối loan phòng
Thiếp tôi ra tựa cái bóng đèn chong đêm dài
Vả thiếp tôi nay phận gái nữ hài
Thấy chàng quân tử tài trai anh hùng
Gương bạch Nhật sánh với quạt thanh phong
Sao chàng chẳng tới cái tiết mùa đông lạnh lùng
Chường nằm đâu nhủ thiếp tôi cùng.
Thấy sao Nguyệt Bạch
Ngó xuống lòng rạch
Thấy con cá chạch đỏ đuôi
Nước chảy xuôi con cá buôi lội ngược
Nước chảy ngược con cá nược rượt theo
Anh than với em rằng số phận anh nghèo
Đũa tre đâu dám sánh đèo với đũa mun.
Sông sâu nước chảy ruột đau từng hồi
Tội tình thiếp lắm chăng ơi!
Trầu ăn không đỏ vì vôi quệt già
Đêm nằm tủi phận trách ta
Trách vì căn số nên xa nghĩa chàng
Bấy lâu tưởng lấp suối vàng
Suối vàng không lấp, lấp đàng nghĩa nhân
Vợ ở đàng này, chồng lại đàng kia.
Hay là anh thấy mẹ cha em nghèo
Dang tay với chẳng tới kèo
Bổn phận em nghèo lấy chẳng đặng anh.
Thân anh chưa vợ khổ đời quá đi.
Tránh sao cho khỏi nước triều đầy vơi.
Người ta sang sông thành được vợ chồng,
Em sang không rồi lại xách nón về không,
Trước là thẹn thùng với bầu bạn, sau luống công ông chèo đò.
Mười đêm em những nằm không cả mười
Nói ra thì sợ chúng bạn cười
Má hồng đỏ quá thiệt đời xuân xanh.
Đã đành một nỗi má hồng vô duyên.
Trong kho tàng ca dao Việt Nam, ca dao than thân, yêu thương tình nghĩa chiếm một vị trí hết sức quan trọng. Chúng không chỉ chứa đựng giá trị văn học mà còn là tấm gương phản ánh hiện thực cuộc sống, phản ánh nét đẹp trong tâm hồn của con người xưa.
Sưu tầm
Nguồn ảnh: Internet
Link nội dung: https://melodious.edu.vn/chum-ca-dao-than-than-a85987.html