Cứ mỗi năm trôi qua, thời gian cứ như chạy nhanh hơn ấy nhỉ. Mới 18 tuổi mà đã thấy chóng mặt rồi. Nhanh đến nỗi chẳng thấy việc gì đáng làm cả, vì chớp mắt cái là hết.
Ví dụ nhé, mình đang định ăn cái kem que. Nghe ngon nhỉ? Nhưng mà, cắn một miếng, chớp mắt cái là hết rồi. Giờ thì ăn kem nhanh như chớp mắt ấy. Rồi chớp mắt cái nữa là quên luôn mình đã ăn kem. Thế là mình ăn kem xong, hai cái chớp mắt sau đó thì mọi dấu vết của nó đều biến mất khỏi cuộc đời mình. Kết quả cũng y như là mình chẳng bao giờ ăn kem ấy. Ăn kem chẳng có ý nghĩa gì cả, cuối cùng thì cũng chẳng vui vẻ gì.
Mình bắt đầu thấy thế về cuộc sống nói chung. Nó cứ trôi nhanh quá. Hầu như mọi thứ mình trải nghiệm đều kết thúc và bị lãng quên chỉ trong vài cái chớp mắt. Mình thấy có ngày nào đó mình sẽ chớp mắt một cái rồi bỗng dưng thành 80 tuổi (…nếu mình sống được đến lúc đó).
Mình nghe người ta bảo thời gian trôi nhanh hơn. Nhưng chưa bao giờ nghe ai đồng ý với mình là nó nhanh *quá**, nhanh đến nỗi cuộc đời mình như kết thúc trước khi nó thực sự bắt đầu. Việc nó sẽ càng ngày càng nhanh hơn làm mình sợ lắm. Ý mình là vài năm nữa thôi, mình sẽ cứ bị cuốn đi như tàu lượn siêu tốc từng ngày sao?
Việc này bắt đầu làm mình chán nản. Khó mà hào hứng với bất cứ điều gì khi biết rằng nó sẽ biến mất và bị lãng quên chỉ trong vài cái chớp mắt. Mình đang cố gắng “sống trọn từng khoảnh khắc” hơn, nhưng cuộc sống giờ nhanh đến nỗi mình chẳng cảm thấy hiện tại tồn tại nữa.
Bạn nghĩ gì về nhận thức của chúng ta về thời gian, về việc tìm kiếm ý nghĩa trong cuộc sống khi nó cứ vụt qua, hay bất cứ điều gì liên quan đến những điều này? Mình cũng rất muốn được gợi ý về thơ hay các tác phẩm triết học nói về chủ đề này.
Link nội dung: https://melodious.edu.vn/cau-noi-ve-cuoc-song-buon-a85547.html