Bạn là ai và ở đâu … khi biết rằng mình có thể sẽ thất bại?
Xuất thân từ gia đình bình thường, cho đến hình ảnh Hà mà mọi người đang thấy là một quãng đường rất dài. Dẫu thấy mình vẫn chẳng là ai nhưng bản thân cũng khá hài lòng với hiện tại. Mình từng đi qua giai đoạn không có người bạn nào cận kề, tài khoản ngân hàng âm, tương lai thì mịt mù, và tệ nhất là không có “back up plan” mà gia đình đã chuẩn bị cho (như kiểu mệt thì về quê mẹ nuôi mẹ chăm, trồng cá nuôi rau một thời gian ý). Cho nên mình kiểu: mắc gì phải sợ thử thách, mạo hiểm và thất bại? Rõ ràng là chả có gì, nên cũng không biết sẽ mất gì :)
Hồi lâu rồi mình đọc được một phép so sánh kiểu rất ồ quao, là sự tồn tại của mình bé tí. Tưởng tượng trái đất này bằng một hạt cát, và cái hạt cát ý lại đang nằm trong sa mạc Sahara thì Hà đang ngồi đây gõ máy tính viết bài blog này là bao nhiêu phần của hạt cát chẳng biết nữa, đó cũng là hình ảnh của mỗi người trong vũ trụ to lớn này. Không ai quan tâm mình là ai, và thất bại của mình nó chẳng là gì cả.
Nói vậy nhưng thực tế mình cũng chẳng tệ đến thế, cũng có một vài cái để mất.
Thường mấy lần thất bại đầu tiên sẽ không có gì to tát hết. Một bài kiểm tra điểm kém, làm hư vật dụng trong nhà, người mình thương từ chối,… mấy thất bại này chẳng làm ảnh hưởng đến ai, và phạm vi tác động thì nhỏ. Nhưng dần lớn lên, tổn thất càng nhiều và nghiêm trọng, ảnh hưởng đến các vấn đề lớn trong cuộc sống. Thế nên mình bắt đầu sợ, không chỉ sợ ảnh hưởng đến mình mà cả những người mình yêu thương.
Nhưng mà mình nhận ra rằng mỗi lần thất bại, hay kiểu cuộc đời mình rối lên ấy, thì mình lớn hơn một chút ?! Mình không phải là cái cô bé vô tư khi vừa mắc lỗi lần đầu tiên. Kinh nghiệm phạm lỗi, thất bại đầy mình :) Cho nên nếu mà mình dính vào một cái lỗi thật lớn, thì cũng không phải là mất cả chì lẫn chài. Mình vẫn học được chút gì đó từ những người giỏi mà mình đã làm việc cùng, kỹ năng mình tốt hơn vì cứ thử rồi sai rồi thất bại hết lần này đến lần khác, và quan trọng là khả năng “đàn hồi” của mình tốt hơn, mình bớt “tổn thương” vì thất bại và luôn sẵn sàng để quay trở lại trạng thái chiến đấu.
Cho nên thỉnh thoảng mình nghĩ là ôi dồi ơi thế giới này sụp rồi, mình sai cái này coi như đi tong, thì đôi khi nó lại chẳng “drama” đến vậy, do mình lố thôi. Khi mà đi qua cái sự kiện đó một vài tháng, một vài năm thì mình lại tự hào và hạnh phúc vì những gì đã học được từ đống lộn xộn đó. Ý mình không phải là vì thế nên cứ “go all in” thiếu suy nghĩ, mỗi lần định mạo hiểm gì đó cũng cần sự tỉnh táo và thông minh. Mình chỉ muốn nói là khi đứng trước một tảng đá có vẻ khủng khiếp, vì nó ngay trước mặt nên mình thấy to, nhưng khi vượt qua rồi và đứng từ xa nhìn lại, nó bé tí. Như sau mỗi lần thất bại mình lại thấy mình lớn lên và giỏi lên.
Con bé dưới hình này khóc lên khóc xuống cả trăm lần vì làm sai, vì thất bại, nhưng vẫn cười đó thôi, và có vẻ tốt hơn sau mỗi lần như thế.
Cái hố tội lỗi
“Tại vì cái thằng kia nó gửi bài chậm nên t làm không kịp, tại vì kẹt xe nên t chẳng thể đến đúng giờ, t hét lên như thế là vì bạn cũng đang hét lên”. Những câu nói như thế này để tránh việc chịu trách nhiệm cho những thứ sai lầm của mình. Và để mình không phải thừa nhận rằng tôi đã sai rồi, tôi đã thất bại rồi. Nhưng mà nó chẳng giải quyết được vấn đề gì hết, và không làm mình khôn lên. Cho nên mỗi lần mình có “ngại” khi thừa nhận lỗi lầm, thì mình luôn nghĩ về mấy điều này:- Có thể là mình không biết nhưng mà ai cũng sẽ gặp sai lầm, thất bại. Ngay cả bố mẹ, sếp, những người mà mình ngưỡng mộ.- Con người có xu hướng xem mình là trung tâm của cuộc đời họ. Lỗi sai của bạn là chuyện của bạn, là cuộc đời bạn, người ngoài chẳng thèm quan tâm nhiều vậy. Họ có thể chỉ trích bạn “ở sao mày ngu thế, chả hiểu nổi” nhưng sau đó 30s họ đã nghĩ hôm nay mình mặc cái váy này xinh không nhỉ.- Nghĩ về giải pháp khi thừa nhận lỗi lầm (để mọi người biết mình đã nhận thức được thất bại, sẽ gánh vác trách nhiệm và không lặp lại) : “T đã không làm kịp vì không theo dõi tiến độ mọi người, lần sau t sẽ nhắc nhở mọi người trước 1 ngày để tìm phương án phòng hờ, bây giờ t sẽ gửi lại bài trong vòng 2 tiếng”.
Chốt lại thì….
….mình gáy vậy thôi, vì mình còn trẻ và chưa có gì nên mình luôn tự hào có một cái đặc quyền được sai, được thất bại. Chứ nếu bây giờ mình đang là giám đốc của một công ty vài triệu đô, cộng thêm vài ngàn nhân viên để trả lương, cộng thêm 2 mụn con và 1 mụn chồng thì lúc đấy làm gì cũng thấy rén. Nhưng mà ý là làm gì có mức sàn đúng không? Dù mình có thành công, giàu có, nhiều thứ để lắng lo thì luôn có người vĩ đại hơn, và nỗi lo lắng của mình rồi cũng quy thành một hạt cát trong sa mạc Sahara.
Thế nhá, chill thôi.
Nếu bạn yêu mến mình và những gì mình ngỏ ở đây, thì bạn có thể mua cho mình 1 ly cà phê: https://www.buymeacoffee.com/thisislymisalreadytaken. Xin cám ưn <3
Link nội dung: https://melodious.edu.vn/lam-minh-lam-may-a81631.html