Là bố mẹ của nhiều hơn một em bé, bên cạnh những lúc hạnh phúc rộn rã khi các con yêu thương nhau, có đôi lúc mình rơi vào bế tắc. Không phải lúc nào các con cũng hòa thuận, và hiển nhiên bố mẹ bỗng trở thành vị thẩm phán bất đắc dĩ. Nhưng mà chúng ta nào có được học qua trường luật, và đôi khi còn chưa biết giải quyết mâu thuẫn chính mình một cách hài hòa và hợp lý.
Như sáng hôm qua, khi đang làm việc, mẹ nghe tiếng hét thất thanh:
"Em, anh đang chơi mà, sao dừng xích đu của anh?”
Vèo vèo! Chiếc xích đu đang tung cao thì phải dừng lại bất ngờ.
Cô em 2 tuổi hồn nhiên chụp xích đu:
- Cho em chơi với!
- Anh chơi trước mà, anh chưa đồng ý đâu.
Bốp! Anh hai nhận ngay một cái tát.
Bốp! Bốp! Anh đánh lại vào vai em!
“Anh, không đánh em!,” ba vội hét lớn. Anh bỏ vào phòng. Đóng sầm cửa lại!
Mẹ dừng việc, bước vào phòng nơi anh đang đùng đùng nổi giận, em gái thì khóc vật vã. Mà kể cũng lạ, cả ngày có khi không ai ngó ngàng, cứ lúc anh hai chơi món nào, là em muốn chơi cùng món ấy. Nhớ lại lúc bé, có lần ấm ức khi bị “ép” nhường xe. Mẹ tự hỏi, các con đang cảm thấy điều gì?
Nếu như là anh hai lúc này, chắc là sẽ rất giận, và thấy thật thiếu công bằng khi phải nhường xích đu cho em. Chưa kể còn bị đánh nữa chứ! Vừa đau, vừa giận… muốn khóc, muốn ai đó chú ý rằng con đang khổ lắm đây!
Nếu như là em lúc này, chắc là thất vọng vì đã mượn rồi mà. Đã khóc rồi sao chưa ai chú ý đến nhu cầu của mình, con đang buồn lắm thay.
Đây không phải lần đầu hai con tranh giành nhau, và đây chắc chắn không phải lần cuối. Vậy thì sau khi đồng cảm và đặt mình vào vị trí của con, mẹ có thể làm gì?
Link nội dung: https://melodious.edu.vn/gianh-nhau-a81118.html