TRƯỞNG THÀNH TUỔI 53

TRƯỞNG THÀNH TUỔI 53

Ở tuổi 53, khi đã tới cái dốc bên kia của cuộc đời, bố tôi nói với tôi rằng giờ đây ông mới thực sự trưởng thành. Có lẽ nhiều người sẽ cho rằng đây là một điều phi lí và sáo rỗng nhường nào! Hay một ai đó bật thốt lên rằng: “Vậy suốt quãng tuổi trẻ ông ta đã làm gì để mà cho ra đời sự “ngộ nhận” ấy?” Và ngay cả các nhà khoa học cũng đã đưa ra một kết quả rằng con người hoàn thiện về nhân cách và hành động khi đủ 24 tuổi. Nhưng nếu chúng ta là người trưởng thành, xin đừng phán xét vội vàng điều này!

Bạn hãy thử tưởng tượng ra khung cảnh một người đàn ông với “chí toan xẻ núi lấp sông/ Làm nên tiếng anh hùng đâu đấy tỏ” giờ trở thành một bệnh nhân bị cột chặt vào giường bệnh, không thể cử động và chờ được đến ngày giải thoát. Hay hình ảnh một người chồng, người cha luôn tha thiết được nói điều gì đó với vợ con nhưng rồi anh ta lại chỉ có thể biểu lộ qua những giọt nước mắt đầy hối hận. Đó chính là người bố yêu quý của tôi.

Suốt 20 năm đáng quý nhất trong cuộc đời (từ khi ông 33 tuổi - lúc tôi sinh ra - đến bây giờ), chí làm trai luôn là tín ngưỡng và lẽ sống của ông. Khao khát làm nên điều gì đó lớn lao đã thôi thúc ông luôn hết mình với cuộc đời. Ông đi nhiều nơi, kinh qua nhiều công việc, kết bạn với đủ các bằng hữu bốn phương. Trong những năm tháng gây dựng sự nghiệp ấy, rượu bia làm bạn với ông. Đó là người bạn đồng hành với bố tôi trong những cuộc xã giao thâu đêm suốt sáng, trong những thời khắc mà sự thành bại là trên bàn nhậu. Và khi sự nghiệp xuống dốc, ông mượn bia rượu giải sầu để quên đi nỗi đau đớn và tủi hổ. Những bữa cơm gia đình, sự chờ đợi mòn mỏi của người vợ và đứa con luôn bị bỏ lại phía sau…

10459008_399025876915727_7045432270097331996_o

Đã có thời điểm, gia đình tôi ngấp nghé trước ngưỡng tan cửa nát nhà vì bị siết nợ, trong khi bố tôi vẫn mê man trong những cơn say không ngớt. Mẹ tôi dù đau đớn, mệt mỏi nhưng vẫn hết lòng khuyên nhủ ông, và để đổi lại chỉ là lời quát tháo: “Tao ở tuổi này rồi, làm việc chỉ còn cần mẹ con mày dạy à!” Những trận cãi vã không ngớt, xen lẫn trong không khí đặc quánh hơi thở của men rượu … Và điều ấy cứ thế tiếp diễn cho đến lúc cách đây 1 năm, khi mà bố tôi bị chẩn đoán mắc bệnh Gout. Bệnh nặng đã khiến ông không thể làm gì, việc đi lại cũng trở nên khó khăn, mọi hoạt động sống đều phụ thuộc vào sự chăm sóc của mẹ và tôi. Khao khát chí làm trai, hay những trận nhậu nhẹt dần dần bị xóa bỏ. Khi đối mặt với sự sống và cái chết, tất cả chuyện khác chỉ là chuyện nhỏ. Và nhiều lúc nhìn vào đôi mắt ngân ngấn nước của ông mỗi khi mẹ tôi đỡ ông dậy uống thuốc, tôi đã thấy trong đó nỗi hối hận, day dứt và cả sự chiêm nghiệm nào đó. Và chợt có một ngày, ông mới khẽ nói với tôi những điều về hai chữ “trưởng thành”.

Trưởng thành là sự lớn lên trong tư tưởng, là khi ta đủ bản lĩnh để nhận thấy mình nhỏ bé thế nào trước cuộc đời, để biết được rằng khi ta đứng trước những vòng vèo của cuộc đời, thì đâu mới là điểm dừng. Điểm dừng ấy có thể là gia đình, là bữa cơm thân mật với người mình yêu, hay là những điều bình dị của cuộc sống. Tôi từng đọc được ở đâu đó một câu nói như thế này: “Cuộc đời là một chuỗi các sự lựa chọn. Nhất định sẽ đến lúc chúng ta phải nhìn lại, vậy hãy chọn sao cho sau này nhìn lại, bạn không cảm thấy hối hận, chứ đừng lựa chọn chỉ vì lúc đó bạn cảm thấy hợp lí.”

Tôi chưa bao giờ dám nhận mình là một người trưởng thành, chỉ hi vọng những chia sẻ trên đây, về người bố kính yêu của tôi, sẽ đọng lại trong tâm hồn quý vị một điều gì đấy, dù là nhỏ bé, để mỗi người chúng ta biết sống đẹp hơn, nhân văn và trân quý hơn.

Người dự thi: Vũ Ngọc Ly

Link nội dung: https://melodious.edu.vn/tuoi-53-a43052.html