Thay đổi số phận nhờ ngồi thiền
Đó là trường hợp bà Hoàng Thị Lan (SN 1967, thị trấn Quảng Phú, huyện Cư M’Gar, tỉnh Đắk Lắk). Bà Lan quê ở Hà Tĩnh, năm 1986, bà vào Đắk Lắk học tập rồi làm giáo viên cấp 2. Vài năm sau, bà lập gia đình và sinh sống tại đây. Từ bé, bà Lan vốn yếu ớt và mắc nhiều căn bệnh về tim, khớp. Về sau, bà còn bị viêm xoang hàm, viêm họng mãn tính. Sau nhiều lần sinh con, bà lại mắc tiếp những chứng bệnh như u nang buồng trứng, sỏi tiết niệu, rối loạn tuần hoàn não.
Bất hạnh chưa dừng lại ở đó, năm 2006, trong một lần nghịch đùa, đứa con trai út 3 tuổi làm bà đau ở ngực. Đi khám, bà Lan chết điếng khi bác sĩ chẩn đoán, bà bị ung thư vú. Khối u mỗi ngày một lớn nên chỉ cần tác động nhẹ cũng khiến bà đau nhói. Đã sống lay lắt trong bệnh tật nay lại bị thêm chứng bệnh vô phương cứu chữa, bà Lan tuyệt vọng nghĩ về cái chết. Còn nước còn tát, năm 2007, bà Lan được gia đình đưa đi Bệnh viện Ung bướu TP.Hồ Chí Minh chữa trị hơn một năm nhưng không thuyên giảm. Người nhà nuôi hy vọng, đưa bà ra Bệnh viện K Hà Nội để điều trị, nhưng các bác sỹ đều lắc đầu. Mọi người ai cũng nghĩ bà Lan chẳng thể thoát khỏi “án tử hình”.
Cuối năm 2008, cơ duyên đến với bà khi có người quen giới thiệu về phương pháp chữa bệnh bằng năng lượng trường sinh học, được tạo ra nhờ ngồi thiền và mở huyệt đạo. Người dạy là bà Hồ Thị Thu (thôn Hội Vân, xã Cát Hiệp, huyện Phù Cát, tỉnh Bình Định). Bà Thu trước đây từng mắc bệnh ung thư vú giai đoạn cuối, bị bệnh viện trả về và gia đình đã chuẩn bị lo hậu sự. Sau khi đi ngồi thiền, chữa bệnh bằng năng lượng trường sinh học, bà Thu đã thoát khỏi bệnh và vẫn sống khỏe mỗi ngày.
Có bệnh thì vái tứ phương, bà Lan quyết định đi đến tận nơi để gặp bà Thu. Khi đến nhà, bà Lan thấy ở đây có rất nhiều người bất hạnh giống mình, đều tin tưởng vào môn học và sống rất lạc quan. Hơn nữa, không chỉ bà Thu mà còn có nhiều người khác mắc bệnh ung thư đều tự chữa được bệnh bằng cách ngồi thiền. Không còn do dự gì nữa, bà Lan trở về nhà thu xếp và đầu năm 2009 khăn gói xuống nhà bà Thu xin theo học thiền.
Khi cùng học tập và quen biết với nhiều người mắc bệnh nan y tưởng như vô phương cứu chữa, bà Lan cảm thấy được cảm thông, sẻ chia hơn bất cứ lúc nào. Sự động viên khích lệ của bà Thu cùng với bao bệnh nhân khác khiến bà Lan nuôi niềm hy vọng vào môn học. Nhớ lại quãng thời gian đó, bà Lan xúc động: “Thấy tôi yếu quá, những ngày đầu, cô Thu tận tâm giúp đỡ. Cô trực tiếp hướng dẫn ngồi thiền và mở luân xa cho tôi. Lời động viên “cứ yên tâm điều trị” của cô như giúp tôi có thêm nghị lực và niềm tin vào chính bản thân mình”.
Để đảm bảo việc chữa bệnh cũng như việc gia đình, bà Lan học 1 tuần tại lớp và 1 tuần tự luyện tập ở quê. Sau một tuần đầu tiên học lý thuyết và mở luân xa, bà trở về Đắk Lắk tự thực hành đúng theo những gì đã học. “Nguyên tắc của môn học là phải kiên trì, tin tưởng vào bản thân và tin tưởng vào môn học. Học lý thuyết thì rất dễ, chỉ một tuần là có thể nắm vững hết nội dung. Cái khó là phải tập đúng, tập đủ, tập đều, tập đạt theo đúng nguyên tắc của môn học. Trong thời gian tập luyện, phải ăn uống phù hợp, nên ăn nhiều thực vật, hạn chế ăn những chất đạm”, bà Lan tâm sự.
Trời không phụ người, sau khoảng 1 tháng ngồi thiền, người phụ nữ thấy trong người bớt đau đớn. Bà kể lại: “Khi ngồi thiền, tôi cảm thấy có một nguồn năng lượng từ bên ngoài tác động vào cơ thể. Nó đẩy căng các hệ thần kinh và mao mạch làm tôi đau đớn, vật vã hơn trước rất nhiều. Tôi biết rằng, thân xác đang chống chọi với các căn bệnh ăn sâu vào máu thịt nên cố gắng chịu đựng để xả bệnh. Chính vì vậy, mỗi khi thấy đau, tôi càng cố gắng khổ luyện hơn, mặc đau đớn vẫn không cựa quậy, không nhúc nhích, tịnh bên trong, lặng bên ngoài…”.
Sau một năm kiên trì tập luyện, bà Lan cảm thấy ngực không còn đau đớn. Trước đây, bệnh ung thư vú khiến bà đau quằn quại về khuya thì bây giờ bà đã có những giấc ngủ sâu. Thấy kì tích ngày một rõ rệt, bà Lan xin phép “cô Thu” về nhà để tự luyện tập, điều trị bệnh. Chẳng những luyện tập bền bỉ, bà Lan còn nỗ lực tăng thời gian ngồi thiền, đồng thời nâng cao độ khó của bài tập. Nhờ vậy mà mỗi ngày bà một khỏe ra, vừa có thể tiếp tục đến lớp vừa đảm bảo vai trò của một người vợ, người mẹ.
Trả nợ cuộc đời
Từ ngày học thiền và thấy sức khỏe mình ngày càng khá hơn, bà Lan không còn dùng đến thuốc cũng như cần đến bác sĩ. Năm 2013, khi bị đau ruột thừa dữ dội, bà Lan đến Bệnh viện huyện Cư M’Gar khám thì nhận được những kết quả bất ngờ. Các chứng bệnh như viêm đại tràng, sỏi tiết niệu, rối loạn tuần hoàn não, viêm họng mãn tính, tim, khớp, viêm xoang hàm của bà đều đã khỏi hẳn. Riêng khối u thì đã được kiềm chế, dù không tiêu biến nhưng cũng không di căn thêm nữa. Bây giờ, nhìn bà Lan da dẻ hồng hào, khỏe khoắn, không ai tin rằng trước đây người phụ nữ này phải mang gần chục chứng bệnh.
Hết bệnh một cách thần kì đến nỗi chính bản thân không tin nổi, bà Lan cho rằng mình mắc nợ cuộc đời quá nhiều nên nguyện dành quãng đời còn lại để đền đáp. Nguyện vọng của bà được “cô Thu” đồng ý, khích lệ. Ngoài ngồi thiền để tự chữa bệnh, bà Lan được thầy truyền thụ kĩ năng mở luân xa. Từ đó, bà nắm được “chìa khóa” để khai thông huyệt đạo cho bệnh nhân. Để đảm bảo vừa “trồng người” vừa cứu người, ngoài thời gian đi dạy, bà Lan lại lặn lội xuống Bình Định phụ giúp thầy.
Đến nay, bà Lan vẫn không thể quên ấn tượng về lần đầu tiên dùng năng lượng trường sinh học cứu người. Bệnh nhân đầu tiên của bà là cô học trò sinh năm 1999, tên Y Toăn M’Lô. Cô bé bị ong cắn sưng vù cả mặt, người tím tái, mê man. Thấy cô bé đáng thương, bà Lan làm đúng như những gì thầy dạy, vận khí mở luân xa để trợ lực cho cô bé qua cơn nguy kịch. Sau 15 phút phụ bệnh, cô bé thấy bớt đau đớn rồi từ từ khỏi hẳn. Thấy phương pháp dùng năng lượng để cứu người hiệu quả, bà Lan càng chăm chỉ tập luyện, nâng cao trình độ bản thân. Sau đó không lâu, chồng bà Lan bị té trên cây xuống, chân cứng đơ, chẳng bước đi nổi, bà Lan đã đặt tay phụ bệnh ngay tại chỗ. Khoảng 20 phút sau, chồng bà bớt đau và đứng dậy đi lại ngay được.
Link nội dung: https://melodious.edu.vn/ngoi-thien-chua-benh-ung-thu-a41252.html