Gửi mẹ.
Chắc giờ này mẹ đã ngủ.
Viết cho mẹ bức thư này khi đã vào khuya, nhìn chiếc lịch con con trên bàn học, con chợt nhận ra đã sắp đến 20.10. Bất chợt, con khóc.
20.10 đối với mẹ là gì hả mẹ ? Chắc chỉ đơn giản là một ngày bình thường.
Có lẽ, đã rất lâu rồi mẹ không đón nhận nhận một ngày 20.10 tròn trĩnh.
Chiếc máy quay kí ức bất chợt khởi động, từng kí ức lần lượt được hiện ra trong đầu con, con như được ” sống lại ” vào thời gian ấy.
Con cảm giác mình đang lạc vào thế giới nào đó, một thế giới không phải thực tại, thế giới của quá khứ.
Con thấy mình đang xem lại ” cuộn băng kí ức “, qua vài ” cảnh quay ” , con nhận ra mình đã ” lạc ” vào ngày 20.10 của năm 2017. Con nhớ ra rằng, đây chính là lần gần nhất mẹ được đón 20.10 hoàn chỉnh.
Chiếc máy quay có lẽ đã cũ, từng cảnh quay cứ mờ nhạt, lúc được, lúc mất - nhưng vẫn đủ cho con thấy được hình ảnh của con, mẹ và D ngồi vòng tròn. Mắt mẹ hiện lên vẻ hạnh phúc, hào hứng đợi những món quà của con và D tặng. Thổi bánh kem, con thấy mắt mẹ rưng rưng, mẹ ước có thể đón 20.10 cùng con và D mãi như vậy. Tiếc thay, điều ước của mẹ sẽ chẳng bao giờ được thực hiện.
Tim con hẫng một nhịp, đây là kí ức quý nhất cuộc đời con. Có lẽ vì vậy, mọi ” cảnh quay ” đều được hiện lên rõ nét, chân thực đến kì lạ.
Bất chợt, chiếc máy quay lại chuyển cảnh, từng hình ảnh bị nhiễu liên tục nhảy nhót. Cứ như lỗi băng, từng hình ảnh được lặp đi, lặp lại, rõ nét đến từng chi tiết.
Mùa hè, 22.03.2018.
D mất.
Con đã từng nghĩ sẽ có phép màu xuất hiện trên cuộc đời, con cũng từng nghĩ nếu D cố gắng sẽ vượt qua được. Nhưng không, thực tại đau đớn luôn khiến cho ta thất vọng. Cuộc sống không chỉ có mỗi gam màu hồng, và mẹ cũng không mạnh mẽ như cách mẹ hay thể hiện qua bên ngoài.
Năm đó, D không qua khỏi.
Mẹ ôm chầm lấy con, mẹ khóc.
Lần đầu tiên, con thấy mẹ khóc nức nở như một đứa trẻ. Cũng là lần đầu tiên, con thấy mẹ tiều tuỵ đến vậy.
Tang lễ của D.
Mẹ khóc đến ngất xỉu. Chưa một đám tang nào con thấy mẹ khóc nhiều như vậy. Mẹ dặn con phải mạnh mẽ, không được khóc, khóc là D sẽ không siêu thoát được. Nhưng mẹ ơi, khoảnh khắc D hạ huyệt, con lại thấy mẹ khóc nấc cả lên. Mẹ ôm con chặt lắm, có lẽ, mẹ cũng sợ con rời xa mẹ như cách D đã từng.
Một cảnh quay khác lại được hiện về.
Tháng 6, năm 2019, con thi chuyển cấp lên 10.
Con thấy được ánh mắt xen lẫn mong chờ vẫn hồi hộp của mẹ.
Con đậu cấp 3.
Con vào trường công với số điểm không tồi, mẹ vui mừng khôn xiết, mẹ đi khoe với khắp cả làng trên xóm dưới rằng con gái của mẹ tuyệt vời như thế nào, mẹ tự hào về nó ra làm sao.
Tự dưng, máy quay lại đổi cảnh.
Mùa đông, năm 2020.
Đêm tối. Nơi phòng ngủ, con thấy mẹ khóc nức nở vì nhớ D. Bóng lưng mẹ thẳng tắp, đang ngồi run lên từng đợt vì yếu đuối. Rồi con khóc.
Con nhớ D vô vàn, con còn lén mẹ lên thăm nơi D sống. Con nghĩ, ở bên kia D sẽ nhận ít đau đớn hơn mẹ ạ.
Mẹ gồng gánh nhiều thứ cho gia đình. Mẹ luôn dạy cho con cái những điều hay, lẽ phải. Mẹ luôn là người dọn dẹp những tàn dư sau những lần con, anh hai và D quậy phá.
Mẹ lúc nào cũng vậy.
Hiền như tiên.
Đột nhiên, con rơi vào thực tại.
Con nhận ra rằng, mẹ của con, vĩ đại như thế đấy.
Nhiều người không hiểu từ vĩ đại. Tại sao lại là vĩ đại ? Con không thể diễn tả được cảm xúc của chính mình khi thấy sự hi sinh của mẹ dành cho con lại vô bờ đến như vậy.
Bất kể nắng hay mưa, nóng đến cùng cực hay lạnh đến vô vàn, mẹ vẫn phải đi làm. Từ nhỏ đến lớn, con luôn được sống trong vòng tay dìu dắt của mẹ. Mẹ đã hi sinh cho gia đình rất nhiều, nhiều đến vô vàn, nhiều không kể hết.
Sau này khi lớn lên con mới biết rằng, tình cảm mẹ dành cho con còn lớn hơn gấp ti tỉ lần những thứ danh lợi tầm thường.
Cũng không biết mẹ đã đi qua bao nhiêu ngày nắng, mưa. Chỉ biết mẹ yêu cả gia đình rất nhiều.
Con người ta luôn bị ảnh hưởng bởi những thứ mình nghĩ là quan trọng. Con nghĩ, con cũng vậy. Mẹ đã ảnh hưởng đến con theo một cách nào đó. Suy nghĩ nhiều lần, con mới nhận ra, mẹ luôn là hình mẫu lý tưởng cho con hướng tới. Không chỉ là mẹ, mẹ còn là người bạn thân, người tri ân tri kỉ, là người luôn lắng nghe những tâm sự, oán trách của con mà không hề phàn nàn. Mẹ không chỉ nuôi con khôn lớn, mà còn dạy con cách làm người, cách sống sao cho phải đáng, phấn đấu như thế nào mới thành công.
Cố nhân từng nói, cuộc đời chỉ cần một người khiến ta ngưỡng mộ, để cả đời noi gương, cả đời thương mến. Vậy là quá đủ rồi.
Có lẽ, sau này khi bước trên đường đời, cũng sẽ không có ai tận tâm dạy bảo con như mẹ, cũng sẽ không có ai quan tâm đến từng bữa ăn, giấc ngủ của con, cũng sẽ chẳng có ai quan tâm ngày hôm nay của con thế nào, làm việc ra sao, có stress nhiều đến nhường nào,…
Mẹ là nơi duy nhất con tìm về khi trong lòng chất chứa nhiều phiền muộn, vòng tay mẹ là nơi khiến cho con thanh thản, trong vòng tay của mẹ, mọi thứ phức tạp của đường đời trở nên nhẹ nhàng và dễ dàng hơn.
Đà Nẵng, tháng 10 năm 2023.
Con gái của mẹ - Trần Thanh Tiền
Link nội dung: https://melodious.edu.vn/buc-thu-cua-me-a21539.html