Thiên nhiên thật kỳ diệu, nó ban tặng cho con người bốn mùa trong một năm. Mỗi mùa đều mang trong mình một vẻ đẹp riêng biệt. Mùa hạ là mùa sôi động nhất với ánh nắng len lỏi khắp mọi nơi, mùa thu là mùa dịu dàng nhất, mùa đông lại mang tới sự tĩnh lặng, bình yên. Còn mùa xuân, mùa đầu tiên trong một năm lại mang trong mình vẻ đẹp tràn ngập sức sống. Có lẽ chính vì vậy, mùa xuân đã trở thành chủ đề sáng tác bất tận cho thơ ca, một số tác phẩm nổi tiếng viết về mùa xuân có thể kể đến như Mùa xuân nho nhỏ của nhà thơ Thanh Hải, Xuân về của Nguyễn Bính hay Mùa xuân chín của Hàn Mặc Tử...Cũng viết về mùa xuân bài thơ Vị mùa xuân của nhà thơ Vũ Quần Phương đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. Bài thơ được in trong Văn nghệ số 29 (20-7-1013) của Hội nhà văn Việt Nam.
Mở đầu bài thơ Vị mùa xuân là một bức tranh thiên nhiên thật đẹp và đặc biệt:
“Cô gái thời gian
Vai gánh mùa hoa đang độ thắm
Mưa bụi đang bay với cánh đồng
Chim về gọi lá cho cành biếc
Cá lượn làm duyên với khúc sông”
Ngay từ mở đầu bài thơ, tác giả Vũ Quần Phương đã mang tới một hình ảnh nhân hóa thật đặc sắc làm sao! Thời gian là một thứ vô hình, giờ lại được nhân hóa lên thành “cô gái thời gian”, thời gian đã trở thành một con người hoàn chỉnh, trong hình dáng của một cô gái là một người phụ nữ trẻ trung. Khi trở thành con người, thời gian đã thực hiện hành động như một người lao động chăm chỉ đó là “gánh”. Vậy thời gian gánh những gì trên vai? Thời gian gánh “mua hoa đang độ thắm” là mùa hoa đẹp nhất đến, mang cả mưa bụi đến “bay với cánh đồng”, đưa chim về để “gọi lá cho cành xanh biếc”, rồi làm cho cá bơi lượn “làm duyên với khúc sông”. Ở đây nhà thơ Vũ Quần Phương đã liên tiếp sử dụng biện pháp nhân hóa mưa biết bay, chim biết gọi, cá lại biết làm duyên nhờ đó mà sự vật đã trở nên thật sinh động, ngộ nghĩnh. Những thứ mà cô gái thời gian mang đến khiến người đọc cảm thấy hình dáng của mùa xuân đang hiện ra. Đúng như vậy, theo dòng thời gian, mùa xuân đã lại đến, mang đến những điều mà chỉ có nó làm được cho trái đất này. Đó chính là cây cối đâm chồi nảy lộc, mưa thuận gió hòa, muôn loài tràn ngập niềm vui tận hưởng cuộc sống. Mùa xuân như đem tới nhựa sống cho sự vật và con người. Trong đoạn thơ trên, tác giả Vũ Quần Phương không hề nhắc tới mùa xuân nhưng lại khiến mùa xuân hiện ra trước mắt người đọc, điều này đã thể hiện sự tài hoa cũng như tình yêu thiên nhiên tha thiết của nhà thơ. Vì chỉ có yêu thiên nhiên, yêu mùa xuân, nhà thơ mới có thể dùng lời văn một cách tài tình như vậy.
Đến với khổ thơ tiếp theo, mùa xuân không chỉ xuất hiện cùng thiên nhiên mà còn xuất hiện trong cuộc sống thường ngày của con người: