"Nhưng biển cả, nắng gió hay cả nàng, đều không thể cưỡng cầu được thời gian. Đã đến lúc chàng phải rời đi không hẹn ngày gặp lại. Bao nhiêu cái đẹp hoang sơ, bình yên nhất thời không thể níu kéo, giữ chân được một chàng trai tuy khao khát khám phá sự mới lạ nhưng sau cùng vẫn luôn hướng về những tiện nghi, sầm uất nơi phố thị phồn hoa."
Vinh Phạm - Những Ngón Tay Đan
"Ta xa nhau vào một buổi chiều như thế, cậu lặng im không nói, tớ giận hờn yên lặng khoảng không gian giữa hai ta dẫu ngồi gần nhau nữa gang mà xa nhau cả một khoảng cách "lặng im" xa lắm. Giá như cậu còn kiên nhẫn cho chuyện chúng mình một chút, tớ kiên nhẫn hơn một chút, cùng đưa khoảng cách xa xôi ấy về gần hơn. Là cậu đã sai vì không cố gắng được nữa, và cũng vì tớ đã quá giận dỗi mà không dịu dàng thêm mà dỗ dành cậu thêm. Tình cảm của cậu và tớ không có sự thỏa hiệp để trở nên tốt đẹp hơn, chúng ta đã không dẹp bỏ cái tôi của chính mình mà rộng lượng hơn một chút, bao dung hơn một chút nữa."
Lê Na - Những Ngón Tay Đan

"Bây giờ trong khoảng trời giao mùa, gió trở lạnh trên tán cây, tớ chỉ một mình đi trên con đường trong gió lạnh, mọi người đi hối hả trên phố rẽ về mọi con đường, tớ đã quen dần bên những tháng ngày chỉ riêng một mình bước đi mà không còn cậu, cậu cũng hãy ổn an cho cuộc sống của cậu nhé! Chúng ta sẽ cho mình thích nghi với con đường mà mỗi chúng ta đi riêng, tập sống thiếu nhau."
Lê Na - Những Ngón Tay Đan
"Trong bóng chiều hôm ấy, cậu quay đi về phía con đường trong bóng hoàng hôn và cũng từ đó mà tớ không còn thấy cậu trở về nữa. Giờ tớ đi trong gió mà khóc trong buổi chiều rơi, không một ai trên đường nhìn thấy giọt nước mắt và hiểu nỗi buồn của tớ, vì tớ đã giấu đi rồi. Không có cậu, ngay cả một câu an ủi, như ngày xưa cậu vẫn tận tâm, lắng nghe những tâm sự trong tớ, và đón nhận nó, cho tớ dựa lên vai, cứ thế hai người ngồi bên nhau, những nỗi đau sẽ nhẹ lòng..."
Lê Na - Những Ngón Tay Đan

"Khi trời hửng nắng, bình minh soi sáng muôn nơi. Đôi tay dần nới lỏng trong tiếng cười ngọt ngào. Và cả thế giới tràn ngập sắc màu trở nên hư ảo. Khi những người xung quanh dần rời đi tìm cho mình một cách sống riêng. Người ta chạy theo những điều cao cả. Còn em lại quay trở lại với vạch xuất phát, khởi điểm của tình yêu."
Vân Hi - Những Ngón Tay Đan
"Ngày ấy chúng ta xa nhau, hoàng hôn buông xuống nhuộm một màu buồn. Trời bắt đầu đổ cơn mưa, như những giọt nước mắt buồn bã của em về chuyện chúng mình. Hi vọng một lần gieo xuống, lại một lần nhìn thấy thất vọng gần kề. Khoảnh khắc đôi mình quay gót, chiếc ô trong tay buông rơi. Giọt mưa tan biến trong không gian, xóa đi đoạn hồi ức đã từng có."
Vân Hi - Những Ngón Tay Đan

"Ngọn gió vẫn chỉ là thích đùa giỡn với tán cây nhành lá mà thôi, gió chưa từng có ý định ở lại muôn đời với chúng, chỉ là tán cây nhành lá cứ ngộ nhận viễn vông.
Sau cùng gió vẫn rời đi... không thể trách gió được, chỉ tại cây lá quá tin tưởng và trông chờ nên đành ôm thất vọng mà thôi."
Hoàng Tul - Những Ngón Tay Đan
Mai này ý mà, nếu còn nắm tay nhau vào tuổi hoàng hôn xế tà rồi. Thì có thể cùng em ngồi vào một cóc nhà bình yên, một bàn gỗ một đôi ghế gỗ ngoài hiên nắng, bên khung cửa lộng gió, bên cành hoa sắc thắm ta kể nhau về ngày hôm nay. Được không anh?"
Hạ Yên - Những Ngón Tay Đan

"Ánh sáng vẫn đang chiếu vào khung cửa sổ màu xanh ấy. Chỉ là đó là ánh hoàng hôn, kết thúc một ngày, kết thúc một miền kí ức êm đềm của chúng ta. Không phải cứ yêu nhau là sẽ bình yên ngày qua ngày, không phải cứ có ánh sáng là mọi chuyện tồi tệ sẽ qua. Bình minh hay hoàng hôn chẳng qua cũng chỉ là tên gọi, yêu nhau hay rời xa cũng chỉ là vấn đề thời gian.''
Đan Đan - Những Ngón Tay Đan
"Người đến, đem nắng hạ về đổ lên triền lòng ẩm mốc lắm bão giông, thổi bay rêu phong nơi thành trì cô quạnh. Nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt người quấn trái tim tôi trong tình yêu của riêng người, truyền cho nó dòng máu đỏ tươi, đặc nóng.
Tôi kí thác chút tàn dư sót lại, vắt cho sạch những dòng tương tư, trao tận tay người. Đón nhận, nâng niu, tôi ngỡ tan vỡ trước kia dường như đã lành lại, nhắm mắt cảm nhận mình trở về những ngày xưa…thương, vụng khờ, ngây dại..."
Tuệ Minh 1830 - Những Ngón Tay Đan