NTT: Thời đất nước chiến tranh, báo chí rất kiêng kị thơ tình. Ông Hoàng thơ tình Xuân Diệu có lần chua xót: “Có đất nước nào kỳ như nước mình, đi tè thì ra giữa đường, hôn nhau thì trốn vào bóng tối!”. Mà nếu có làm thơ yêu thì cũng phải kèm theo khẩu súng sẵn sàng chiến đấu mới in được. Câu thơ “Anh ôm em, ôm cả khẩu súng trường bên vai em” của Nguyễn Đình Thi là một ví dụ. Vậy mà thời đó, Việt Phương đã viết những bài thơ tình gan ruột, và được in trong tập thơ CỬA MỞ của ông, do Nxb Văn học, 1970. Xin gới thiệu cùng bạn 3 bài thơ tình Việt Phương mà tôi đọc thuộc từ thời còn trai trẻ:
Thơ Tình Việt Phương
TRÊN ĐƯỜNG THANH NIÊN
Ta đi yêu người ta yêu nhau Người ta cũng là ta khác đâu Ta yêu tình yêu người ta lắm Say đắm bao nhiêu cái hôn đầu
Ta đi yêu người ta yêu nhau Đêm chớ về khuya, hương đượm lâu Gió ơi gió hãy vừa đủ lạnh Cho những lứa đôi chụm mái đầu
Ta rủ sóng hồ im lặng im Thảm cỏ ven bờ êm thật êm Trời sao mở hết chiều sâu thẳm Hàng liễu thướt tha thả tóc mềm
Đừng có bao giờ dứt bỏ nhau Yêu nữa, người ơi, chưa đủ đâu Đôi nào cần nối tình dang dở Đây trái tim ta hiến nhịp cầu
Ta hẹn Hồ Tây mỗi buổi chiều Người về, ta cũng lại về theo Chẳng đợi riêng ai, ta đợi cả Nhân cuộc đời ta lên Tình yêu
. YÊU TÌNH YÊU
Không được soi vào đôi mắt em Anh ngắm trời sao cho vợi nhớ Ô kìa, trời sao mà cũng ghen Bắc đẩu nghẹn ngào như tức thở
Gốc liễu đôi ta ngồi đêm trước Hôm nay lại vẫn đón một đôi Anh đi suốt hai bờ mây nước Mỗi góc tình yêu đều ấm hơi người
Đêm em thơm anh ngọc lan ngào ngạt Hôm nay còn man mác mùi hương Tình đôi ta thành một làn gió mát Đưa ngọc lan đi, thơm mọi nẻo đường
Chẳng được nhìn em dù trong giấc mộng Càng thêm yêu những cặp yêu nhau Đời bật đèn xanh cho sự sống Ta hồi sinh trong mỗi cái hôn đầu
. GỬI NGƯỜI TÔI THEO MÀ CHƯA TỪNG GẶP MẶT
Tôi viết gửi anh người chưa từng gặp mặt Anh Người yêu của người yêu của tôi
Anh đã yêu như khi loài người biết yêu lần thứ nhất Một tình yêu mặt trời Sáng ngời người con gái hai mươi Nếu cô ấy để tắt tia nắng đó thì tôi không thể nào yêu cô ấy nữa.
Sau mười lăm năm, cô ấy một lần tâm sự với chồng Vẫn thường những chiều quê hương gió dọc bờ sông
Hoàng hôn êm đềm Thoang thoảng hương cau Những cảnh quá quen bỗng sống lại nguyên sức sống ban đầu Xa và bâng khuâng như kỷ niệm Gần như chính thân thể mình
Một lùm tre rượi xanh mấy hàng rau cải chiêm chiếp tiếng gà
Bóng nghiêng nghiêng mẹ già vương một làn khói bếp Cô ấy nhớ anh Tình yêu đầu mở cuộc đời như một bình minh Hơn cả mặt trời, anh không lặn và không tắt Chiếu lên tâm hồn cô gái ráng hồng của tình yêu Anh Và cô ấy không giống bất kỳ người nào khác
Anh sống mãi trong vợ tôi như tiếng hát Đêm nay nép vào ngực tôi cô ấy nhắc tên Anh Và tên anh thành lời đẹp nhất Trong những lời tinh chất Tình yêu.
Tôi viết gửi Anh người tôi theo mà chưa từng gặp mặt
Anh Người đồng chí sớm hy sinh một sáng hè trong vắt
5-1966
Nguồn: Cửa mở, NXB Văn học, 1970