FROM EREN
―to Armin Arlert
Disclaimer: Shingeki no Kyojin
Character: Eren Jaeger & I, the story does not contain our main character
A/N: We still haven’t found out who Levi would choose, but just pretend Armin Arlert had died already.
Trước giờ uống trà, tôi định bụng sẽ kể một câu chuyện nho nhỏ cho bọn trẻ, gồm một bé gái cùng hai bé trai, miễn là chúng hãy chuẩn bị trà chiều thay tôi. Và chúng đồng ý. Giờ thì tôi nghĩ là tôi sẽ mở đầu bằng cách bắt chước cách mà Natsume Soseki đã mở đầu tập truyện “Mười đêm mộng” nổi tiếng.
Eren đã mơ một giấc mơ như thế này.
Cậu thấy cậu đang ngủ, tướng nằm ngửa, mặt yên bình hướng lên trần nhà. Bỗng có một bàn tay nhẹ nhàng lay cậu dậy và cậu mở mắt chỉ để thấy Armin đang đứng cạnh giường mình mỉm cười. Bóng người nhỏ con đổ xuống che đi một khoảng nắng. Như vẫn còn ngái ngủ, Eren dụi mắt một hồi lâu rồi mới lồm cồm bò dậy, vài sợi tóc nâu rũ xuống quá mặt khiến bộ dạng cậu trông như một chú mèo con. Armin quay lưng tiến về phía bờ tường, mở toang cửa sổ. Nắng sớm vàng nhạt đến mức gần như ngả hoàn toàn sang trắng. Eren nheo mắt. Trời đẹp lắm, cậu ra ngoài xem thử mà xem. Armin nói bằng giọng đầy phấn khởi, hướng đôi mắt về phía cánh rừng trước mặt, cách chỗ hai người họ đang ở cỡ hai trăm mét. Cậu bé tóc vàng mặc bộ quân phục trắng tinh tươm, áo khoác ngoài treo tạm trên chiếc sào gỗ và tay cầm một quyển sách cũ.
Nhưng tớ không muốn ra ngoài. Eren vừa đáp vừa lười biếng mặc áo lại cho chỉnh tề. Cậu đến bên chiếc bàn nhỏ và lấy một lát bánh mì khô rốc to hơn bàn tay một chút, chấm tạm bợ vào sữa đặc nguội lạnh và cắn hai lần đã hết. Cậu sẽ phải ra, không vì lí do gì cả, nhưng cậu phải ra ngoài đó, nhất định như thế. Armin nói một mạch, miệng vẫn cười nhưng không buồn nhìn Eren lấy một lần. Cậu tự dưng thấy bạn mình lạ hơn mọi ngày. Một sự bất an bắt đầu rò rỉ trong cậu nhưng lập tức Eren gạt nó đi ngay. Nếu như Armin nói hôm nay là một ngày đẹp trời thì không có lí do gì để nghi ngờ điều đó cũng như không nên ở trong nhà mãi. Cậu tin tưởng Armin. Có thể bạn cậu muốn cậu xem cái gì đó, có thể có cái gì đó vô cùng bất ngờ đang đợi cậu bên trong cánh rừng kia. Ồ, chỉ cần nghĩ tích cực lên một chút, mọi lo lắng đều tan biến. Chả trách sao trong những tình huống tệ nhất chỉ có kẻ nhìn về phía trước mới sống sót. Eren uống một ngụm nước, rửa mặt xong xuôi liền mở cửa bước ra ngoài. Nắng trắng đổ vào thềm che đi gần nửa gương mặt cậu. Cửa gỗ cũ kĩ và hơi ẩm, đẩy ra nghe một tiếng ‘kẹt’ thật nặng nề. Trước khi đi cậu không quên quay đầu lại cười thật tươi với Armin.
Vậy tớ ra ngoài đây.
Rồi cậu bước đi, thong thả.
Lúc đó Eren không hiểu sao cậu lại quên hỏi rằng mọi người đâu, sao chỉ có mình tớ và cậu ở đây. Nhưng đó là chuyện của sau này, khi cậu nhớ lại bằng một sự tiếc nuối và dằn vặt khốn cùng. Còn khi câu chuyện vẫn đang tiếp diễn trong mơ, thì Eren đã rất thoải mái đi vào rừng. Đúng là một ngày nắng đẹp. Nắng trắng tràn vào những ngọn cây, xuyên qua từng tầng lá, trắng và chói đến mức màu mắt của Eren tưởng chừng cũng bị xóa trắng theo. Những thân cây leo vọt lên cao, nheo mắt nhìn lên từ khoảng cách vài chục bước chân đến một thân cây bất kì thì chẳng xác định được ngọn cây chạm được đến bao nhiêu phần của bầu trời. Cỏ hoang mọc rậm rạp, xanh ngắt dọc đường mòn, không có nổi một chỗ trống cho bàn chân người, nếu cứ ngoan cố băng qua cỏ mà đi thì có thể sẽ vô tình gây sự với đám rắn độc lẩn trong hang được giấu sau mấy khối đá. Một khu rừng to khỏe và già cỗi. Eren cho là vậy. Rồi cậu bước tiếp, bước cho đến khi hai chân đột ngột dừng lại, nhìn con đường phía trước bằng đôi mắt mở to.
Thảng thốt.
Ngày hôm nay rất đẹp. Cậu công nhận. Nhưng tính từ mỹ miều đó không dành cho nửa đoạn cuối của khu rừng. Nó vẫn là nó đấy thôi, nhưng không còn giữ được vẻ nguyên sơ vốn có nữa, tất cả những gì thu vào mắt cậu là cảnh tượng hoang tàn và đổ gãy, và tàn lụi, không còn bất cứ một dấu hiệu nào của sự sống còn sót lại. Một trận hỏa hoạn kinh hoàng có lẽ đã xảy ra cách đây không lâu lắm, bằng chứng là những vệt khói và tàn tro đen kịt vẫn còn tạt qua trong cái không gian oi nồng với một thứ mùi hăng hắc này. Eren đã cảm nhận được rất rõ sức nóng đến bỏng rát của hơi lửa mỗi khi giẫm từng bước nặng nề lên đống lá cháy đen. Một, hai, ba,….Cậu đếm. Hơn chục cái cây nằm co rúm ró, đen sì, xơ xác, may sao thì chỉ còn cắm được rễ xuống đất. Eren nhớ có một cụm từ cổ của người Ainu gì đó được viết trong một cuốn sách nào đó của Armin mà hai đứa đã đọc lúc nhỏ: O Toiyan Kuttari. Ấy là từ dùng để chỉ những cái cây bị đổ, còn nghĩa bóng của nó là: người nằm xuôi tay trên mặt đất. Một cụm từ quá đỗi ấn tượng đến mức đã có chân trong phần kí ức quan trọng của cuộc đời cậu từ lâu. Nhắc đến người, Eren nhìn quanh, nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu. Để ý kĩ thì có thoang thoảng mùi con người đâu đây. Chính xác là mùi thịt cháy. Không thể nhầm được. Cậu toát mồ hôi, đầu óc tự dưng xoay mòng mòng. Cậu thấy nóng. Eren đã nhìn đủ cảnh chết, ngửi đủ người chết để biết đâu là mùi gỗ cháy, giấy cháy, đâu là mùi thịt thú, đâu là mùi thịt người.
O Toiyan Kuttari. Người nằm xuôi tay trên mặt đất. Những người lính nằm xuôi tay trên mặt đất. Những người lính nằm lại trong lòng đất mẹ. Những người lính đã chết.
Trong một thoáng, Eren đã nghĩ chúng có vẻ đẹp.
Cậu toan bước về phía phát ra mùi thì chân vấp phải một mảnh gỗ cháy đen. Hẳn nó vốn là một cái cây cao lớn, nhưng giờ nó chỉ còn sót lại một mảnh thảm hại nằm lăn lóc dưới đất, tưởng chừng chỉ cần đạp mạnh một cái là sinh mệnh yếu ớt ấy sẽ vỡ vụn làm trăm mảnh. Quên đi việc bước tiếp, cậu cúi người xuống định nhặt lên nhưng lập tức rụt tay lại khi vừa chạm nhẹ đầu ngón trỏ và ngón giữa vào mảnh gỗ. Bụi đen bay vào mũi và khói nóng ngoạm lấy cả bàn tay như thể muốn gây sức ép lên áp suất máu cho đến lúc da dẻ nổ tung, xương xẩu hay cơ thịt gì lòi hết ra cả. Đó là một tưởng tượng ghê rợn. Armin vẫn hay phàn nàn, rằng nếu cậu cứ suy nghĩ quá lên như thế sẽ không tốt cho tinh thần đâu. Chính bản thân cậu cũng phải rùng mình nhưng cậu không dừng lại được. Thế là Eren lắc mạnh đầu, cố gắng gạt hình ảnh đó ra khỏi tâm trí. Sau khi thở phào nhẹ nhõm thì cậu cho tay vào túi quần, lôi ra một tấm khăn mùi soa cũ để cầm mảnh gỗ lên. Cũng còn chắc chắn, cậu khẽ gật gù, trong khi dùng hai tay thử bẻ nó ra làm đôi.
Không biết vì lí do gì lại khiến Eren rút con dao nhỏ giấu trong giày ống, lần một, khắc lên mảnh gỗ đen sì một dòng chữ.
Ai đó đã đốt.
Cậu thấy tự dưng hưng phấn đến lạ. Cậu muốn viết. Vội vàng chạy về căn phòng nhỏ, Eren định hỏi xin bạn mình vài mảnh giấy nhưng Armin đã không còn ở đó nữa. Eren đứng ngẩn ngơ, một hồi sau mới bừng tỉnh mà chạy đi lục tìm trong túi áo khoác. Cậu khẽ reo thầm khi thấy vẫn còn một xấp giấy ố vàng nhỏ cỡ một bàn tay. Cậu đã bỏ qua tiểu tiết rằng lí do nó có ở đó, lập tức ngồi vào giường, lôi ra một cây bút chì mòn vẹt rồi viết. Cậu không có nhiều thời gian nên chỉ có thể viết lại những chi tiết đáng chú ý nhất làm gợi ý để nhớ về cảnh tượng ấy. Những con chữ nguệch ngoạc cứ thế nối đuôi nhau xuất hiện trên từng mảnh giấy.
Cháy rụi. Mùa thu đã chết.
Bầu trời sặc mùi tro tàn.
Như thể không thỏa mãn lắm, chỉ là mới tả qua cảnh rừng sau trận hỏa hoạn. Eren gãi gãi đầu, cau mày suy nghĩ. Cậu quyết định viết một cái gì đó dài hơn và hướng về con người hơn.
Nắng trắng. Mikasa mắt đen. Eren mắt xanh. Mắt Eren sắp đen, hoặc trắng.
Và khi viết đến mảnh giấy tiếp theo thì cậu bị khó thở. Có một từ vụt ngang qua tiềm thức khiến cho tay cậu đột ngột thấy run, ngực thắt lại rồi cứ như bị ai đấm thùm thụp vào, ánh nhìn dại ra và mồ hôi bắt đầu chảy lạnh toát.
Biển.
Eren đã đè nghiến ngòi bút chì xuống ngay chính giữa lớp giấy khốn khổ. Đường chì đen trở thành những nét gằn, hằn những lớp nhám nhỏ xíu chồng cả lên nhau đến mức gần như rách bươm tờ giấy. Mặt cậu căng đét. Trên cái trán mới mười lăm tuổi đã mờ mờ mấy nếp nhăn. Chính cái từ này, biển, chính nó khiến cậu còn khốn khổ hơn cả giấy. Nó đi vào giấc mơ của cậu và của bạn cậu khiến họ phải trả bằng bao nhiêu thứ quý giá và nhận về bao nhiêu thương tật trong khi còn chưa biết có đến với nó được hay không. Và, Eren nhận ra rằng biển không tắt được đám cháy của cánh rừng. Giấc mơ cũng không. Rừng chết cháy kéo theo cả một mùa thu chết cháy. Vì một số lựa chọn nào đó, vì một số thay đổi, hoặc một sự ích kỉ nào đó vì lợi ích của riêng ai, dẫn đến việc đã có người chẳng may mắc kẹt trong khói lửa cũng đã chết theo mùa thu, trở thành O Toiyan Kuttari.
Eren vội rút phăng con dao nhỏ giấu trong giày ống ra, lần hai, siết lấy cán dao bằng tất cả sức lực để “viết” những từ cuối cùng lên vùng da cánh tay trái nổi gân xanh tím. Lưỡi dao sắc bén cùng máu đỏ lấp lánh dưới ánh nắng. Và rồi cậu “viết”, cẩn trọng, thật lòng đến tội nghiệp. Nhưng khi còn chưa kịp đặt dấu chấm hết thì cậu đã vô cớ giật bắn mình, tuột tay đánh rơi xấp giấy cùng con dao xuống đất. Tiếng kim loại chạm đất nghe ‘keng’ một cái lạnh toát sống lưng, từng mảnh giấy nhàu nhĩ bay tung tóe khắp phòng.
Eren cắn răng, ôm mặt thở dốc. Đầu cậu đau. Máu nhỏ giọt xuống quần, quệt lên áo, chẳng mấy chốc đã khô trên mười ngón chân đang co quắp lại. Rồi cậu he hé mắt nhìn. Trên phần da bươm máu được viết rất to, rất rõ.
Armin Arlert.
Đó là hai từ kinh khủng nhất cuộc đời cậu.
Thật sự Eren vẫn không tin rằng mình đã mơ một giấc mơ chân thực như thế.
Hết chuyện.
Đã đến giờ uống trà.
Một đứa trẻ của tôi đang châm nước sôi. Tôi bảo nó cẩn thận củi lửa, kẻo cháy.
From Eren / End.
1:04 AM, TP HCM
T3, 20/7/2016