Thế là truyện này cũng đã kết thúc. 85 chương là một con số không lớn cũng không nhỏ khi so sánh với các truyện khác, thậm chí là còn tương đối ngắn so với thể loại xuyên không đang ngày càng phát triển rầm rộ cả về số lượng truyện lẫn số lượng chương của mỗi truyện như hiện nay. Phải cảm ơn dịch giả Khán Nguyệt Quang thật nhiều vì đã đem đến cho những con mọt truyện online như mình một câu chuyện hay với những câu dịch trau chuốt (mấy truyện bạn này dịch đều hay cả ^__^). Đang bơi giữa mớ convert tối nghĩa mà vớ được bản dịch truyện này của bạn ý thì cứ như sắp chết đuối mà thấy được đất liền. Mừng khôn tả!http://vantuongvi.wordpress.com/category/h%E1%BB%AFu-duyen-thien-nien-t%C6%B0%C6%A1ng-h%E1%BB%99i/Mình thích truyện này vì nội dung nhẹ nhàng, vui vẻ. Các nhân vật được xây dựng thật hơn, "người" hơn các truyện khác.Nữ chính là Tô San, một cô gái bị tai nạn xe cộ nên xuyên không về Đại Đường, nhập vào xác tam tiểu thư nhà họ Nguyễn là Nguyễn Nhược Nhược. Vẫn là mô típ cũ khi Tô San phải vào vai Nhược Nhược, một nàng tiểu thư yếu đuối luôn bị người chị cùng cha khác mẹ bắt nạt. Nhưng Tô San không phải loại con gái cương mãnh hay mưu kế, cũng chẳng phải loại tài năng phi thường hay bá đạo hơn người. Tô San chỉ là người rất lý trí và không thích phiền hà. Tuy nhẫn nhịn nhiều để sống nhưng Tô San vẫn rất hiếu động, tò mò và có chủ kiến riêng. Nhiều lúc mình có cảm giác Tô San có khí chất hào sảng của một nữ nhi giang hồ lẫn sự quyết đoán của con gái hiện đại. Ở cổ đại, Tô San gặp được một người cũng xuyên không như mình là… Lưu Đức Hoa, cũng chính là người đã tông xe trúng cô. Trớ trêu thay, Lưu Đức Hoa cũng xuyên không nhưng lại nhập vào xác của một… kĩ nữ. Tình đồng hương, đồng chí trỗi dậy, Tô San trở thành bạn thân của Lưu Đức Hoa và nhiều lần giúp anh tránh được nỗi họa… thất thân. Cho đến khi Lưu Đức Hoa thoát khỏi thân phận kĩ nữ thì 2 người chính thức trở thành những người bạn thân, những chiến hữu hết lòng vì nhau (suốt ngày rủ nhau đi chơi mà :D).Đồng thời, đến Đại Đường, Tô San còn gặp được một tình yêu khắc cốt ghi tâm với Lý Hơi, Tĩnh An Vương Thế tử đương triều. Và cũng từ đây, Tô San bắt đầu dấn thân vào một con đường đầy hoa hồng nhưng cũng lắm chông gai….Mình thích Lý Hơi hơn các nam nhân vật chính trong các câu chuyện xuyên không khác vì Lý Hơi không bá đạo, không cuồng ngạo, cũng chẳng trăng hoa. Nói thẳng ra thì Lý Hơi chỉ là một chàng trai trẻ còn non nớt, chưa tiếp xúc nhiều với phụ nữ, hơi ngốc nghếch trong chuyện tình cảm, rất hay xấu hổ, nhưng khi yêu thì rất thật lòng và dám sống hết mình vì tình yêu. Đúng như Tô San đã nói, Lý Hơi có lúc rất trẻ con nhưng cũng có những lúc làm cho người ta phải bất ngờ vì khả năng của hắn, đây chính là kiểu người làm cho người ta vừa yêu mến vừa có thể yên tâm để cho hắn che chở.Tuy 2 nhân vật chính khổ sở rất nhiều vì những trói buộc của thời đại và bối cảnh nhưng mình lại thích những chi tiết này. Vì chính những sự việc đó mới làm cho câu chuyện trở nên thật hơn, sống động hơn và ý nghĩa hơn. Tuy Lý Hơi là thế tử nhưng trên hắn còn có cha mẹ, còn có hoàng thất, còn có bậc cửu ngũ chí tôn. Mang danh thế tử nhưng hắn cũng chẳng có thực quyền gì mấy, chỉ có toàn trách nhiệm và quy tắc lễ giáo phải tuân thủ, nhiều lúc mình có cảm giác rằng hắn chỉ là một công cụ được nuôi dưỡng vì những mục đích chính trị mà thôi. Có những ràng buộc mà Lý Hơi không thể vượt qua, cũng chẳng thể gạt bỏ. Cuộc sống là thế, luôn có những rào cản mà dù người ta cố gắng đến mấy cũng chẳng thể phá vỡ, huống chi đó là những khoảng cách được sinh ra do chính mâu thuẫn nội tại của một chế độ xã hội.Dù truyện này có 2 kết thúc, 1 happy ending và 1 sad ending, để người đọc tự lựa chọn nhưng vì đã lỡ đọc phần HE, lại lỡ yêu mến Tô San và Lý Hơi quá rồi nên mình không có can đảm để đọc SE nữa.Dù là phần HE có hơi gượng ép và tốt đẹp quá nhưng mình vẫn thích, vẫn hy vọng vào một kết thúc cổ tích như thế.Đã down bản convert phần 2, nói về Diêu Kế Tông - Lưu Đức Hoa, về máy nhưng chưa có… can đảm đọc (chỉ sợ đã đọc rồi là dính vào như sam, khỏi nhả ra để học hành gì nữa).Dưới này là vài đoạn mình ấn tượng trong truyện:“Ta không biết ngươi tốt thế nào nhưng ta biết ngươi là tốt nhất”. - Lý Hơi nói với Nguyễn Nhược Nhược."Cõi lòng vốn là một trang giấy trắng, vậy nên khi xuất hiện một góc bức tranh diễm tình thì có sẽ có ý tứ gì? Đời là họa, nếu không có những đường nét thì còn có ý nghĩa gì? Mà bức tranh kia lại chính là một bức họa tuyệt mỹ, ngươi nói xem ta phải làm sao? Tình yêu cũng giống như vậy, làm sao tránh được lệ rơi, tương tư và vô vàn nỗi đau do tình yêu mang đến. Nỗi đau này thậm chí có thể giết chết trái tim của một người. Gai hoa hồng là thế, từ trong máu tỏa hương thơm. Ta vì tình yêu kia nguyện ý để gai hoa hồng đâm vào da thịt.”- Nguyễn Nhược Nhược“Ta cũng muốn gặp ngươi, cả ngày đều nghĩ đến ngươi”, thanh âm của Lý Hơi êm đềm du dương, “Sáng sớm lúc ta ra cửa, nghĩ đến ngươi hẳn còn đang ngủ; khi mặt trời lên cao ba sào, ta không biết hoa hồng đã chuyển đến tay ngươi chưa; lúc cùng phụ thân làm việc ở lễ bộ, ta nghĩ không biết hiện giờ ngươi đang làm gì; đến giữa trưa, ta nghĩ chắc hẳn ngươi đang dùng bữa, không biết trong số món ta đang ăn có món nào ngươi thích hay không…Đúng rồi, ngươi thích món ăn gì nhất? Sau này ta sẽ cho người mang đến.”“Lý Hơi, chỉ cần là ngươi mang đến, món gì ta cũng thích”, nàng mỉm cười nói.“Ta đây mang đá tảng đến, ngươi có ăn không?”, Lý Hơi tối nay ở trước mặt nàng buông lỏng, lại còn vừa cười vừa nói.“Ăn, chỉ cần chạm vào được là ta ăn”, Nguyễn Nhược Nhược cũng cười nói.Những lời đối đáp của tình nhân, hơn phân nữa đều là nói nhảm, nhưng tất thảy đều ngọt ngào như mật ong.“Trong tiểu thuyết hay phim ảnh, Lọ Lem sau khi gặp gỡ bạch mã hoàng tử liền dẫn đến một kết thúc có hậu, họ sẽ sống bên nhau đến trọn đời. Tại sao trên thực tế hoàn toàn không giống như vậy!? Quả là dối người mà!”, Diêu Kế Tông lắc đầu nói.“Bởi vì cuộc sống thực tế không tốt đẹp như vậy, rất nhiều nguyện vọng không thể trở thành hiện thực nên người ta mới phải tạo ra một thế giới chỉ có trong hư ảo, nơi mà mọi kết thúc sẽ vô cùng viên mãn. Thật ra, đây chỉ là một cách để loài người tự an ủi, tự đắp thêm một chút hy vọng vào cuộc sống của mình, chờ mong một ngày nào đó niềm hạnh phúc chỉ có trong mơ ấy sẽ trở thành hiện thực. Một kết cuộc viên mãn như vậy ta không chiếm được, nhưng Lý Hơi đã buông tay tất cả để yêu ta, có được tình yêu của hắn…ta biết mình đã rất may mắn. Ở thế kỷ hai mươi mốt, dù là nằm mơ cũng không dám nghĩ sẽ có một nam nhân yêu ta như thế”.
Posted in Khác
Nhãn: hài, like, stories, xuyên không